Chương 74

Trương Đại Tiên ngồi ngay phòng khách chờ, dáng ngồi rất thoải mái, trên bàn đã có sẵn tách trà nóng. Nhưng nét mặt vui vẻ này không giữ được lâu, bởi vì khi thấy người tới là ai.

"Tại sao lại là cậu?" Trương Đại Tiên nhíu mày. Vì chuyện hồi sáng tới giờ vẫn còn cảm thấy hơi ngại đối mặt. Với lại ban nãy rõ ràng nhờ người nói là muốn gặp giám đốc hay ai đó có thể ngang hàng nói chuyện, sao cái tên quản lí này cứ xuất hiện.

"Không phải tôi thì còn ai? Nếu có liên quan tới Lưu Diệu, nói thẳng với ông, công ty này không ai có quyền nói trừ tôi và ban hội đồng."

Trương Đại Tiên sững người. Nghe qua cứ thấy quyền lực thế nào ấy? Không lẽ người mẫu kia lại được quý trọng đối với công ty như vậy?

Về việc quan hệ giữa Lưu Diệp và Lưu Diệu, Trương Đại Tiên đã biết được hai người là anh em, cũng tạm hiểu vì sao Lưu Diệp có ý đối địch như vậy. Nhưng mà nói như Lưu Diệp, hẳn hai người còn có một sự liên kết chặt chẽ với công ty mới có thể mạnh miệng như vậy.

Lưu Diệp ra động tác mời ngồi, chính mình đi tới ngồi đối diện Trương Đại Tiên, Hàn Minh đi lại đứng đằng sau Lưu Diệp, để tiện có gì chạy ra trước.

"Cũng gần tới giờ tan, ông tới đây có chút không tiện." Lưu Diệp tỏ rõ thái độ muốn đuổi khách. "Sáng vừa tới giờ tới nữa, cũng nôn nóng quá hả?"

"Tôi thật sự muốn có cơ hội hợp tác với người mẫu Lưu Diệu, cậu cũng đâu thể nào làm mất một mối hợp tác của công ty mình. Vì sao lại chống đối như vậy?" Trương Đại Tiên nói, bình tĩnh hơn.

"Tôi đã nói, Lưu Diệu đã kí hợp đồng hợp tác với bên khác, điều kiện bên đó có ghi sẽ không được hợp tác với bất cứ nơi nào khác." Lưu Diệp cũng có chút dịu giọng lại.

"Bồi thường tôi có thể bồi thường giúp cho công ty cậu." Trương Đại Tiên nói.

Lưu Diệp đột nhiên nhếch miệng một cái, cười lạnh.

"Ông nghĩ công ty tôi không đủ khả năng bổi thường?"

Trương Đại Tiên :" Cái này....."

"Chúng tôi quan trọng là làm việc toàn trách nhiệm, không phải cứ hở chút nói muốn bồi thường là bồi thường."

Trương Đại Tiên nhíu mày.

"Hợp đồng cũng chỉ có hai năm, ông kiên nhẫn đợi cũng được." Lưu Diệp nhàn nhạt nói. "Tôi cũng rất vui khi thấy ông hứng thú muốn hợp tác với chúng tôi như vậy, Thật vinh hạnh!"

Trương Đại Tiên trong lòng căm phẫn. Ai thèm hợp tác với mấy người? Công ty này chủ yếu là đào tạo người mẫu và hơi hướng nghiêng về thời trang. Cùng lúc trong dàn người mẫu mười người mới hiếm hoi tìm ra một người có khả năng khác, Trương Đại Tiên lại làm bên truyền thông giải trí, đương nhiên muốn bắt thời cơ. Chưa kể mục đích thật sự của ông ta ngoại trừ đem tiền về thì còn làm tới mấy chuyện đồi bại khác, trong đầu một kẻ ham ố chỉ xoay có nhiêu đó, thật khiến người khác ghê tởm. Không hiểu sao vẫn còn có thể trụ được tới giờ!

Trương Đại Tiên dự định lần này tới sẽ nhẹ nhàng, bất quá mới vào đối phương đã nói thẳng luôn, như vậy không còn lí do gì để ở lại hết.

"Vậy mong tới hai năm nữa, chúng ta còn gặp lại." Trương Đại Tiên đứng lên.

"Có thể kết hợp với ông lớn như ông Trương đây, là một điều tốt." Lưu Diệp cũng đứng lên, cả hai đều không có ý định bắt tay với người kia.

Xì! Nghe thật giả tạo! Trương Đại Tiên nghĩ, nhìn dáng vẻ rõ ràng là không muốn hợp tác. Trương Đại Tiên bước ra khỏi cửa, đột nhiên nở một nụ cười.

"Kì lạ! Sao lại yên bình như vậy?" Hàn Minh nói. Lần trước còn nổi đóa như vậy, lần này lại bình tĩnh cho qua, còn có vẻ như buông xuôi.

"Anh cũng thấy vậy sao?" Lưu Diệp cũng nhíu mày. "Nếu cảm giác không đơn giản vậy, chúng ta vẫn nên là cẩn thận. Nói không chừng không lấy được thì cướp người."

Hàn Minh đột nhiên bật cười, cảm thấy dáng vẻ và lời nói của Lưu Diệp có chút mắc cười. "Nếu vậy thì rất giống Trương Đại Tiên."

Lưu Diệp cũng mỉm cười.

"Vậy giờ cũng nên về rồi, cậu còn bận đi họp bạn đúng không?" Hàn Minh nói.

"Cũng trở về chứ ở đây làm gì?"

Cả hai đều cùng bước ra cửa, người đứng ngoài không biết vì sao thấy hai người ra thì giật mình, dáng vẻ như đang đứng nghe lén, vội chạy đi giống như tôi chỉ tình cờ đi ngang.

"Ồ? Tôi thậm chí còn không nhớ mặt cho đến khi anh nhắc." Lưu Diệp cười.

Hàn Minh và Lưu Diệp tạm biệt ở dưới gara xe. Lưu Diệp chạy về nhà mình trước, Lưu Diệu lại nhanh chóng gọi một cú tới, vừa nhấn gọi đã nghe tiếng hét kinh hoàng.

Lưu Diệp giơ điện thoại ra xa một chút rồi mới đưa lại gần.

"Nói qua điện thoại đừng có hét được không? Đang ở đâu?" Lưu Diệp đau đầu nói.

"Xuất hiện giữa đường à?" Lưu Diệp nhíu mày.

"Không, ban nãy em thấy, thấy họ người núp người giả bộ ngồi ghế ngoài." Lưu Diệp nói.

"Em? Em có gì sao?" Lưu Diệu thắc mắc, đột nhiên nhớ tới gì đó. "A! Đừng nói là..."

"Ừ." Chưa đợi Lưu Diệu nói thì Lưu Diệp cũng đã trả lời.

"Ừm, đừng nhắc chuyện đó nữa, bên công ty hợp tác như thế nào rồi?" Lưu Diệp vừa nói vừa mở nút áo cho mát.

Hai anh em nói qua nói lại một chút, sau đó Lưu Diệp đi vào phòng tắm, ngâm mình trong bồn nóng, giải tỏa áp lực, hai mắt nhắm nghiền lại. Lưu Diệp hơi mơ mơ màng màng, cảm giác thật dễ chịu.

Dương Thành nói như thế nào cũng đều rất bức xúc. Lưu Diệp về đây hẳn là cũng hơn hai tuần, như thế nào mà tới tận giờ mình mới biết? Trong khi hai người kia mới ngày đầu đã biết, còn có thể đả kích tinh thần hơn như vậy không? Vừa mới nghe tin đã giật nảy người, nhất quyết gặp mặt cho được.

"Bận quá nên chưa có thời gian nói, xin lỗi." Lưu Diệp nói, tay cầm trên tay li rượu lắc lắc. Cả bốn người đều ngồi trong quán bar của Lâm Nhất Trung, ngồi riêng một bàn, trên chỗ sân khấu nhỏ có một vài người cùng một nhóm nhạc vừa hát vừa tạo giai điệu, quán Lâm Nhất Trung từ lâu đã không còn kiểu bật nhạc lớn mở lên ồn ào mà là có hẳn một ban nhạc để hát cho mọi người.

Dương Thành cảm thấy mình như bị bỏ rơi.

"Là bọn tớ đều sai! Sẽ chuộc lỗi với cậu sau." Lâm Nhất Trung nói.

"Gặp lại Lưu Diệp, tớ có nhiều chuyện muốn hỏi lắm." Dương Thành giơ li lên uống một ngụm.

"Tớ biết cậu muốn hỏi gì, nhưng kể tới thì dài dòng, với lại..." Ánh mắt Lưu Diệp chuyển hướng qua Hạ An. "...là người trong cuộc thì sẽ hiểu hơn."

Hạ An nhíu mày, lườm qua, nói thôi được rồi, nhìn qua đây làm gì. Lâm Nhất Trung đưa tay lên miệng nhịn cười.

"Uầy! Sao cũng được! Bây giờ cậu làm ở cái công ty lớn đó sao, thật đáng nể."Dương Thành ghim một phần đồ ăn đưa tới. "Hồi đó chưa từng nghe cậu nhắc tới định hướng tương lai, nhưng chắc chắn một điều việc này không phải ý định ban đầu, sao cuối cùng lại làm?"

"Cũng khó nói, đâu phải cái nào cậu định hướng mới làm theo." Lưu Diệp nói. "Có những cái còn không thể tự mình quyết định."

Lâm Nhất Trung tỏ ra đồng tình, bởi vì chính mình là như vậy chứ đâu. Không muốn làm ở trong đây chút nào, nhưng dần cũng quen.

Hạ An rất ít nói, nếu đổi lại là ngày trước, chắc chắn sẽ là một cặp bài trùng với Dương Thành. Chắc cũng như vậy, sau khi Lưu Diệp đi thì chính mình ra sao Hạ An đều biết, biết mình có thay đổi nhưng cũng không thể làm gì khác, do đó cũng đồng tình với Lưu Diệp.

"Nói tới vấn đề khác, tám năm qua có tìm được cho mình ai đó không?"

Lời nói vừa dứt, cả bàn rơi vào im lặng. Lâm Nhất Trung đưa cho Dương Thành ánh mắt khóc tâm, hai người họ còn ngồi chình ình trước mắt, hỏi vậy là sao chứ?

Dương Thành gãi mũi, ai biết được lỡ như người kia thay lòng đổi dạ thì sao?

Hạ An ho khan vài tiếng.

"Hết chuyện để hỏi rồi hay sao vậy?"

"Đang hỏi Lưu Diệp mà, sao cậu lại tức giận?"

Lưu Diệp im lặng không nói gì, căn bản là không biết nói gì.

"À, Hạ An còn bị bắt ép đi xem mắt mấy lần ấy." Dương Thành tiện thể mách lẻo, cứ như vậy ban đầu gặp lại không khí còn có chút ngượng thì giờ thoải mái hơn một tí. Đúng là một thành phần không thể thiếu trong bữa tiệc.

Lưu Diệp nghe vậy nhíu mày, nhìn qua Hạ An đang có vẻ bối rối, muốn bịt kín miệng Dương Thành.

"Im mau! Cái này có gì đáng nói?"

"Lần nào đi về mặt mày cũng như đưa đám ấy." Dương Thành vẫn cố gắng nói, sau đó cố tình trêu ghẹo hơn vài câu. "Còn nữa, lúc cậu đi, cái con người này cực kì khó gần nha, gần đây mới hòa nhã hơn một tí!"

Hạ An máu muốn dồn lên não, nói cũng đừng nói trúng tim đen chứ, do đó mặt đều đỏ, nói muốn đi vệ sinh. Lâm Nhất Trung một bên không thể nhịn cười.

Lưu Diệp nhìn theo người, cười một cái, sau đó quay qua Lâm Nhất Trung.

"Phải rồi, hồi đó cậu còn không muốn nói, làm sao Hạ An và Dương Thành biết cậu làm ở đây vậy?"

Chuyện hồi đó Lâm Nhất Trung làm quản lí ở đây trước khi là ông chủ, chỉ có mỗi Lưu Diệp biết, bây giờ trong quán đều có Hạ An và Dương Thành, vậy là hai người này cũng biết rồi.

Nhắc tới chuyện này, Lâm Nhất Trung có chút ngập ngừng.

"À...nói qua thì chuyện này giống như là...."

"Bị bắt quả tang!" Dương Thành nói tiếp.

"Bắt quả tang?" Lưu Diệp nhìn Lâm Nhất Trung, tỏ ra ngạc nhiên.

Chuyện xảy ra là khi còn học đại học, sở dĩ bữa đó là Dương Thành đi học ở nhà bạn, gần tối mới trở về, lại vô tình đi ngang qua nơi này. Thấy Lâm Nhất Trung cùng một người phụ nữ trung niên bước ra từ quán, nhìn qua còn khá thân thiết, Lâm Nhất Trung vẫy tay gọi xe ra cho người kia đi vào, sau đó hai người vẫy tay nhau. Lúc đó Dương Thành chỉ cảm thấy không khí này có chút mờ ám, não bắt đầu bổ ra nhiều câu chuyện li kì khác.

Lâm Nhất Trung quay người, cũng giật mình không kém khi thấy người đứng đó là ai.

" Dương....Dương Thành?"

Dương Thành mặt mày nghiêm trọng, nhìn thẳng Lâm Nhất Trung.

"Cậu...tới đây từ khi nào?" Lâm Nhất Trung đi lại gần, có chút không tự nhiên.

Dương Thành mắt hướng ra chỗ cái xe ban nãy, rồi nhìn về Lâm Nhất Trung.

"Ha...không nghĩ tới nha." Dương Thành ánh mắt rất vô cảm nói. "Hóa ra cậu làm cái này."

"Làm cái gì?" Lâm Nhất Trung hỏi, trong lòng có chút khẩn trương.

"Đừng nói là...cậu được người hồi nãy bao." Dương Thành khuôn mặt biến dạng. Ngàn vạn lần đừng nói là vậy nha! Lâm Nhất Trung, tuổi tác hai người chênh lệch như vậy, gu cậu cũng mặn quá đi!

Dương Thành đặt tay lên vai Lâm Nhất Trung, tỏ ra rất thấu hiểu mà nói. "Lâm Nhất Trung, dù cậu nói gia cảnh cậu bình thường, nếu là thiếu thốn gì cũng có thể nói với bạn bè mà, không nên bán mình như vậy đâu." Dương Thành nghĩ tới cái cảnh kia thôi đã thấy rùng mình.

Lâm Nhất Trung:"...."

Hình như có gì đó hiểu lầm!

"Cậu chủ? Có chuyện gì không?" Một người mặc áo đen đứng ngoài cửa canh, thấy tình hình nhìn qua không ổn nên cố ý lại hỏi.

Dương Thành mở to mắt. Cậu chủ?

"Không có gì, người này là bạn tôi." Lâm Nhất Trung phất tay, ý bảo vẫn ổn.

"Hả? Là sao? Cậu chủ? Người phụ nữ ban nãy? Quán bar này?" Dương Thành bị chấn động, hỏi một mớ câu hỏi.

"Sau cùng vẫn là không giấu được, với lại lúc đó tớ cũng nghĩ không có chuyện gì phải giấu." Lâm Nhất Trung nói.

Lưu Diệp bật cười, nhìn qua Dương Thành, cái đáng sợ ở cậu là khả năng bổ não tới kinh người đó.

"Tại thấy thân mật như vậy? Ai nghĩ tới chỉ là khách hàng bình thường thôi đâu."

"Người đó là người tới để cung cấp thêm rượu, hai bên làm ăn cũng lâu." Lâm Nhất Trung nói.

Lưu Diệp lắc đầu, nhưng nói thế nào Dương Thành cũng có tiến bộ, ít ra không có ầm ĩ như trước kia. Thời gian này khá tốt, được ngồi lại với bạn bè, không nghĩ tới công việc cực nhọc kia, nếu như lần nào cũng được vậy thì tốt!

This is an ad

Phát hiện chặn quảng cáo!

Chúng tôi phát hiện bạn đang sử dụng chương trình chặn quảng cáo. Doanh thu chủ yếu của chúng tôi đến từ nguồn quảng cáo này, vui lòng tắt chương trình chặn quảng cáo để tiếp tục sử dụng trang web.

Cám ơn bạn đã hỗ trợ chúng tôi duy trì và phát triển trang web này.

Tôi Đã Tắt Chặn Quảng Cáo