Chương 76

Lưu Diệp thường dậy rất sớm, nhưng mà không biết sao hôm nay lại muốn nằm lười thêm chút nữa, là do tối qua ngủ không đủ hay là do có người nằm kế chăng?

Hạ An vẫn còn nhắm mắt ngủ, ngủ rất sâu, mặt dựa sát vào ngực Lưu Diệp.

Tối qua cả hai xác định không có nằm chung, một người trong phòng một người ở ngoài ghế sofa. Lưu Diệp nhắm mắt ngủ, dù mệt nhưng không thể nào chìm vào giấc ngủ được, nằm xoay qua xoay lại. Bất ngờ, cửa phòng Hạ An mở ra, người bên trong đi ra ngoài, đứng trước mặt Lưu Diệp, nhìn chằm chằm, trên tay còn ôm một cái gối.

Lưu Diệp:"?"

Hạ An quăng cái gối vào người Lưu Diệp, sau đó kéo cái bàn ra. Cái ghế Lưu Diệp ngủ là ghế dài, để đối diện cái bàn, ở hai phía bàn còn có hai cái ghế ngồi khác một ngắn một dài không có phần tựa, Hạ An đem sáp hai cái lại thành một rồi dể kế bên Lưu Diệp, sau đó kéo gối lại để lên nằm xuống, còn tiện tay kéo chút mền qua.

Lưu Diệp từ nãy đến giờ là im lặng nhìn người kia tự mình làm mọi thứ, cho tới khi nằm kế bên luôn rồi trên mặt vẫn còn ngơ ngác nhìn.


Lưu Diệp:"..."

Phải đứng hình một lúc, Lưu Diệp không nhịn được bật cười, nằm quay người đối mặt với Hạ An.


"Nếu ban nãy cậu thừa nhận là được rồi, giờ tự mình ra đây ngủ cùng." Lưu Diệp trêu ghẹo.

Ai mặt dày thừa nhận muốn ngủ cùng người khác chứ?


Hạ An:"!!?"

"Cậu ngủ ở ngoài không chừng sáng mai đã thấy té xuống đất." Lưu Diệp nói, sau đó kéo mền lại đắp cho hai người.


Lưu Diệp dựa mặt mình vào đầu Hạ An, tay vỗ vỗ người có ý dỗ ngủ, Hạ An cũng dần dần buồn ngủ, một lúc sau thì thiếp đi.

Lưu Diệp trong đêm hai mắt vẫn sáng mở, trong ánh mắt đầy suy tư.


Hạ An từ từ mở mắt ra, dụi dụi, nhìn người phía trước. Hai người nhìn nhau một hồi, Hạ An lập tức dọa hoảng, ngồi thẳng dậy, ra vẻ đề phòng.

"Dáng vẻ này là sao?" Lưu Diệp dở khóc dở cười, tối qua là tự nguyện ra, giờ lại làm như mình mới là người làm.


"Mới tỉnh dậy nên hơi choáng." Hạ An nói.

Lưu Diệp ngồi dậy.


"Tủ lạnh còn đồ, để tớ làm." Hạ An nói.

Lưu Diệp cười, lần đầu Hạ An vào bếp, mình cũng là người được ăn đầu, không biết sau bao năm tay nghề có lên hay không.


"Ừm, đồ cứ vào tủ lấy." Hạ An ngồi dậy, đi vào nhà vệ sinh đánh răng trước.

Lưu Diệp mỉm cười, nghĩ rằng một lát chắc phải về nhà lấy đồ mình theo. Hạ An chỉ đánh răng rửa mặt rồi ra làm đồ ăn, Lưu Diệp đi vào tắm, sau đó mới tới Hạ An. Cả hai đều cùng ngồi ăn bữa sáng đơn giản, bánh mì nướng kèm với xúc xích và trứng ốp la, kế bên còn một bình trà nóng.


Như đã hứa, hôm nay không có việc gì, cả hai sẽ dành cả ngày này cho nhau. Nhưng mà Hạ An cũng không muốn ra khỏi nhà cho lắm, do đó cả hai đều là ở nhà chơi, mèo con thì thấy có người trong nhà, không phá gì được, ngao ngao chán nản.

Tuy đã lớn, nhưng Hạ An vẫn còn chơi máy game, trong tủ ti vi có ít nhất bốn năm cái băng game, cả hai ngồi trước ti vi, trên tay còn cầm cái điều khiển bấm lách tách, rất vui vẻ.


"Tại sao?"

"Trưa này làm xong đồ ăn sẽ hết, tối muốn ăn phải ra ngoài mua." Hạ An nói.


Nhưng mà âm thanh trong game đã  kéo đầu óc trở lại, chẳng là hai người cùng chơi một game với hình thức đấu nhau, Hạ An vừa tung hỏa mù thì Lưu Diệp đã mất tập trung, dẫn tới việc nhân vật của mình bị thua. Hạ An hào hứng hẳn ra, cười lớn, Lưu Diệp thì bất lực, sau đó chợt nhớ ra gì đó.

"A phải rồi! Cậu có dây sạc không? Cho tớ mượn tạm đi, điện thoại hết pin rồi."


Lưu Diệp vừa đi vào trong phòng, bên ngoài Hạ An nghe thấy tiếng bấm chuông. Quái lạ! Ai tới thế nhỉ?

Lưu Diệp đi lại, ngồi xuống trên giường, mở tủ ra, hai mắt đột nhiên ngưng đọng lại, khóe miệng nhếch lên. Bàn này có hai tủ kéo ra, ngăn đầu không có, dây sạc để ở ngăn thứ hai.


Lưu Diệp mém chút nữa là thừ người ra đó, cũng may nhận thức lại chào ba Hạ An. Ba Hạ An thấy có người lại từ phòng con mình bước ra thì ngạc nhiên, nhưng mặt thấy quen quen, chậm rãi từ từ nhớ ra là ai.

"A, Lưu Diệp hả? Chào con."


"Ba, sao ba đột nhiên qua đây vậy?"

"Qua thăm cũng không được hả?" Ba Hạ An bật cười.


"Ừ, mẹ không có đi." Ba Hạ An cầm tách trà lên. "Hôm nay ba đi ra ngoài, lại tiện đường tới đây, với mẹ con lần trước con qua mà quên đưa đồ, nên nói ba sẵn thì ghé qua đưa luôn." Sau đó mắt hướng qua Lưu Diệp, không nghĩ tới đột ngột qua sẽ thấy trong nhà có một người khác.

Hạ An nhận túi đồ kia, mỉm cười. "Con cảm ơn ạ!"


"Ba ở lại ăn trưa cùng tụi con không?"

Tụi con à...Hmm...Ba Hạ An thầm nghĩ.


"Vậy để con đi vào dẹp đồ." Hạ An nói rồi cầm túi chạy vào phòng.

Ở ngoài chỉ còn ba Hạ An và Lưu Diệp, cả hai ngồi im lặng, mỗi người một suy nghĩ.


"Ừ, con ở đó tốt không?"

"Dạ, cũng tàm tạm."


Lưu Diệp trong lòng bắt đầu loạn lên. Đặt nghi vấn nếu là ba Hạ An không biết chuyện thì thôi, còn nếu biết thì lại suy ra thêm hai hướng, nếu là đồng quan điểm với mẹ Hạ An, còn thấy mình ở trong nhà của Hạ An nữa, sẽ là loại cảm xúc gì.

"Sao Lưu Diệp lại ở đây vậy?" Ba Hạ An hỏi.


Thấy con trai mình nói nửa chừng lại ngưng, Lưu Diệp nhìn cũng không có vẻ muốn nói gì, ba Hạ An đột nhiên mỉm cười một cái.

"Thôi, ba hiểu rồi."


Lưu Diệp:"?"

Ba Hạ An đặt tách trà xuống, hai tay chắp lại, gương mặt ngày thường rất phúc hậu, làm người đối diện luôn thấy dễ chịu, nhưng mà Hạ An lần này lại có chút hoảng loạn.


Hạ An giật mình, trong đầu một mớ hỗn loạn. Hạ An tới giờ vẫn chưa nói với ba mẹ, nhưng khó mà qua mắt được người từng trải.

"Dạ?"


Hạ An trán cũn đổ mồ hôi. Dù biết ba mình không dữ, nhưng đối mặt với chuyện như vậy, không phải ai cũng dễ dàng chấp thuận. Còn đang định đợi ổn định, sắp xếp rồi nói, nhưng mà hôm nay bị bóc tại trận rồi.

Lòng bàn tay đột nhiên bị ai đó nắm lấy, Hạ An quay qua, Lưu Diệp thần sắc rất nghiêm túc, tay nắm chặt, mười ngón đan nhau. Hạ An nhìn Lưu Diệp, Lưu Diệp chỉ gật đầu.

"Ba."

Ba Hạ An :"...."

"Con với cậu ấy là như vậy!" Hạ An giơ bàn tay đang nắm ra. "Chúng con đều có tình cảm với nhau."

Kì thực nhìn cũng rõ rồi! Ba Hạ An ho khan.

Lưu Diệp nhìn chằm chằm vào ba Hạ An, đã nhận đả kích một lần, bất quá lần này sẽ không nghĩ quẩn mà lại rời xa người này nữa.

"Khụ, tốt, ba còn tưởng hai đứa sẽ không thật lòng."

"Ba..." Hạ An nói với vẻ thăm dò.

"Từ khi nào?"

"Con thích cậu ấy từ lâu rồi." Lưu Diệp nói. "Nhưng cả hai đều bắt đầu thì là năm cấp ba."

"Cái năm mà con rời đi?"

Lưu Diệp :"...."

Ba Hạ An lại cầm tách trà lên, uống một ngụm, sau đó từ từ nói.

"Tốt! Ít nhất là có người thương thật, ba cứ tưởng là con nói xạo để khỏi đi xem mắt."

Cả hai:"..."

Phản ứng thản nhiên như vậy?

Như vậy có nghĩa là....không có phản đối gì đi?

"Nhìn cái gì ghê vậy?" Ba Hạ An dở khóc dở cười, tự nhiên bị bốn con mắt nhìn mình chòng chọc. "Cũng trễ rồi, ba đi về trước vậy."

"Ba ba ba, khoan đã!" Hạ An giật phăng đứng dậy.

Ba Hạ An bị dọa sợ, đừng có kích động vậy chứ!

"Ba, vậy...vậy ba thấy thế nào?"

Lưu Diệp cũng hồi hộp nhìn, cắn môi dưới.

Ba Hạ An mỉm cười, một nụ cười phúc hậu, đằng sau tựa như còn có hào quang lấp lánh.

"Thấy thì thấy sao chứ? Không lẽ ba còn ngăn cấm?"

Hạ An mở to mắt, khuôn mặt rạng rỡ hẳn ra. Lưu Diệp cũng ngạc nhiên.

"Nếu như cảm thấy hạnh phúc, thì tốt rồi." Ba Hạ An sờ đầu con trai mình. "Mẹ biết chuyện này chưa? Con muốn tự nói hay để ba nói?"

"Dạ, chắc là để co.."

"Cô đã biết rồi ạ!"

Cả hai người lặng người, quay qua Lưu Diệp. Hạ An có chút không tin vào tai mình, hình như mới bị đứt thanh thì phải.

"Cô đã biết chuyện này rồi, thưa chú!"

Ba Hạ An ồ một tiếng, ngạc nhiên, sao không nghe nói gì hết nhỉ?

"Từ khi nào vậy? Vì sao lại không nói với tớ?" Hạ An cũng rất tò mò, mẹ biết mà lại không nói gì hết.

Lưu Diệp im lặng, tay nắm chặt, gương mặt cực kì nghiêm túc. Thầm nghĩ, chuyện này cũng cần phải làm rõ rồi, không để lâu được nữa.

This is an ad

Phát hiện chặn quảng cáo!

Chúng tôi phát hiện bạn đang sử dụng chương trình chặn quảng cáo. Doanh thu chủ yếu của chúng tôi đến từ nguồn quảng cáo này, vui lòng tắt chương trình chặn quảng cáo để tiếp tục sử dụng trang web.

Cám ơn bạn đã hỗ trợ chúng tôi duy trì và phát triển trang web này.

Tôi Đã Tắt Chặn Quảng Cáo