Chương 77

"Vậy ra là mẹ con biết rồi..."

Ba Hạ An đứng im, sờ cằm suy tư. Vậy mà cũng không nói cho mình nghe!

Hạ An vẻ mặt có chút khác thường, nhìn Lưu Diệp/

Lưu Diệp nói là mẹ Hạ An vốn biết từ hồi mình còn chưa đi định cư.

"Vậy kết quả là mẹ có..." Hạ An hỏi.

Chưa đợi nói hết câu, Lưu Diệp đã quay mặt đi chỗ khác, đáp án rõ ràng. Một người đồng ý một người phản đối. Ba Hạ An cũng có chút ngạc nhiên, nói với Hạ An.

"Thật sự ba không biết gì hết, còn nghĩ mẹ con sẽ nghĩ thoáng chứ."

"Chú, tạm thời chuyện này con sẽ nói với cô sau, chú đừng nói gì hết nhé." Lưu Diệp nói.

Ba Hạ An gật gật đầu, nếu không muốn nói chắc cũng không nên hỏi nhiều, mình vẫn nên đi về thì tốt hơn.

Hạ An đóng cửa lại, đi lại ghế ngồi, bầu không khí nặng nề trở lại, Lưu Diệp ho một tiếng rồi đi lại cùng ngồi, hơi khó xử mà gãi mặt.

"À, ừm...cái đó..."

"Biết từ năm cấp ba...." Hạ An giọng trầm xuống hẳn đi.

Lưu Diệp thức thời im lặng.

"Sao cậu không nói với tớ?" Hạ An nhíu mày. "Đây có phải cũng là nguyên nhân mà cậu không liên lạc với tớ, đi không nói lời nào không?"

Lưu Diệp thở dài, muốn nói lại thôi.

"Mẹ tớ đã nói gì vậy?"

"Phản đối thôi."

"Còn gì nữa?"

Lưu Diệp mím môi, sau đó chậm rãi nói.

"Từ đầu tớ không có ý định nghe theo, nhưng mà nghĩ lại thì tớ cũng không muốn làm tình cảm mẹ con cậu xấu đi nên không nói." Lưu Diệp nói. "Tớ vốn muốn đi là để trở nên tốt hơn, như tớ đã nói với cậu, có công việc các thứ thì mới trở về thuyết phục lại."

Hạ An đột nhiên quàng tay qua, ôm chặt Lưu Diệp, đầu tựa vào sau gáy.

Lưu Diệp không tỏ ra bất ngờ lắm, chỉ đưa tay lên vuốt vuốt lưng.

"Ai cần cậu làm vậy chứ?" Hạ An gục mặt nói.

"Chắc do tớ muốn ở bên cậu quá." Lưu Diệp cười hì hì.

"Yên tâm, lần này còn tớ nữa mà."

Lưu Diệp hướng tới cho Hạ An một nụ hôn, Hạ An ban đầu cũng hơi giật mình nhưng cũng không có phản ứng gì quá, cứ để yên. Lưu Diệp chỉ là đưa tới nhẹ, không có mạnh bạo, do đó trong lòng cả hai đều dịu xuống không ít.

Buông ra rồi vẫn còn hơi lưu luyến, Hạ An đưa tay lên quẹt quẹt trên môi, vờ ra vẻ khó chịu.

"Tới lúc nào mới thích hợp!" Hạ An cáu gắt.

Hai người không ai nói với ai lời nào, cứ im lặng như vậy một chút.

"Nếu câu trả lời vẫn không..."

"Tớ sẽ không từ bỏ đâu!" Lưu Diệp kiên định nói.

Như để chắc chắn, Lưu Diệp nắm lấy tay Hạ An, siết chặt.

Hạ An mỉm cười, tay cũng nắm lại.

"..."

Không lẽ lại nói nguyên văn là mẹ Hạ An cấm không cho mình gặp mặt sao?

Thấy Lưu Diệp không nói, Hạ An cũng thừa biết chuyện gì. Mẹ rất gấp rút trong việc tìm bạn gái cho mình, trong đó cũng có mấy dấu hiệu kì lạ nữa, rồi thêm sau lần ăn tất niên ở nhà đó, thái độ của Lưu Diệp cũng thay đổi, cũng không rõ ràng là thay đổi như thế nào nhưng nó rất khác thường, sau đó thì đi một mực không nói lời nào.

Hạ An ngồi dậy, hai mắt nhìn thẳng vào Lưu Diệp.

"Đã nói có chuyện gì phải kể nhau nghe mà."

"Xin lỗi, tại vì tớ vẫn đang chờ tới thời điểm thích hợp."

"Hai lần rồi, không lần nào báo trước."

"Báo trước không còn thú vị nữa." Lưu Diệp cười cười.

"Vậy khi nào sẽ nói chuyện lại." Hạ An hỏi.

"Cậu bảo muốn ăn muốn nui xào, tớ xem dưa leo, mà trái nào cũng khô quắt." Hạ An nhăn mặt.

Lưu Diệp cười, đẩy Hạ An đi tới.

"Cũng không cần phải có dưa leo, mua cà chua đi."

"Nhanh thôi, trước khi về tớ sẽ nói." Lưu Diệp nói.

Chiều hôm đó, cả hai đều đi ra ngoài siêu thị mua đồ như đã nói. Lưu Diệp đối với chuyện này đã quen thuộc, từ lâu sống một mình với em gái, ngày nào cũng phải biết lo mấy cái này, Hạ An xách xe đẩy, ngó tới ngó lui ở quầy rau, vẫn là không lấy gì.

"Cậu rốt cuộc muốn tìm gì?" Lưu Diệp hỏi.

Tình cờ có người lại vỗ vai Lưu Diệp, một giọng nói quen thuộc cất lên, còn có chút bất ngờ.

"Lưu Diệp!?"

Lưu Diệp bị làm cho giật mình, xoay đầu lại, trước mặt là một người, đứng cũng cỡ mình, khuôn mặt có thể coi là ưa nhìn, Lưu Diệp cảm thấy quen quen nhưng không nhớ rõ là ai.

"..."

"Hở? Không nhớ anh sao?" Người kia nhìn có vẻ hơi thất vọng.

Hạ An đang bỏ vào xe đẩy mấy trái cà chua, chuẩn bị đi cân kí nên quay lại nói, ai ngờ thấy người kia, nhìn qua còn thấy Lưu Diệp hơi ngơ ngác, bật cười nói.

"Anh Từ Thanh."

Lưu Diệp nhíu mày. Từ Thanh...! À, nhớ rồi!

Từ Thanh cười cười chào Hạ An.

"Em xin lỗi, lâu rồi mới trở lại, không nhớ cho lắm." Lưu Diệp nói, dù sao lớn lên có chút khác, sao có thể nhận ra.

"Vậy sao? Buồn thật, vậy mà anh vẫn nhớ em." Từ Thanh nói.

Hạ An thật ra lâu lâu cũng có gặp Từ Thanh, hai người dù sao cũng ở cùng một tiểu khu, muốn gặp không khó, tình cờ vào cùng siêu thị là chuyện đương nhiên.

"Cậu cũng không nói với tớ là anh Từ Thanh sống gần đây."

"Tại quên, đâu phải cái gì cũng nói ra hết." Hạ An cười tít mắt. "Tớ nhớ trí nhớ của cậu cũng đâu có tệ vậy chứ." Vậy mà người thân trong câu lạc bộ một thời cũng quên người ta.

Từ Thanh vỗ vỗ vai Lưu Diệp, không để trong lòng.

"Sao cả hai lại ở đây?" Từ Thanh hỏi, sau đó nghĩ lại câu hỏi chưa rõ lắm nên chèn thêm. "Ý anh là, anh tưởng Hạ An sống một mình." Dù chưa từng qua nhà nhưng Từ Thanh biết nhà Lưu Diệp không có gần đây.

"À....cậu ấy." Hạ An liếc mắt nhìn Lưu Diệp, Lưu Diệp vờ quay qua chỗ khác tìm đồ. "Cậu ấy ở cùng em."

"À." Từ Thanh không lấy làm lạ, dù sao bạn bè với nhau cả. "Về đây lâu chưa? Lúc em đi mọi người trong câu lạc bộ rất tiếc nuối, không nói với ai lời nào."

Lưu Diệp cười khổ, thiệt ra em cũng không muốn lắm đâu.

"Anh Từ Thanh mua nhiều đồ thế? Nhà có khách ạ?" Hạ An nhìn vào xe đẩy của Từ Thanh.

"Ừ,... hôm nay người nhà qua. À, có Từ Yến Giang nữa, hai đứa muốn gặp lại không? Cũng lâu rồi nhỉ." Từ Thanh nói.

Hạ An mấy chuyện cũ đều đã không còn để ý, có Lưu Diệp đang dần mường tượng lại chuyện hồi đó. Từ Yến Giang....người làm mình cảm thấy khó hiểu.

"Dạ để hôm khác đi ạ, người nhà gặp nhau, bọn em tới cũng không nên." Hạ An liên tục xua tay.

"Vậy lần sau, anh đi trước." Từ Thanh vẫy tay, nhìn về hướng Lưu Diệp. "Bữa nào gặp mặt nói chuyện."

Lưu Diệp mỉm cười, gật đầu. Đợi đến khi Từ Thanh đi, Lưu Diệp nhìn theo, đột nhiên cảm thấy nhớ tới hồi mình ở trong câu lạc bộ bóng rổ, đi thi đấu cùng nhau các thứ, có chút hoài niệm.

"Anh Từ Thanh cũng sống một mình giống tớ." Hạ An tiện lấy chủ đề này nói chuyện.

"Vậy hả?" Lưu Diệp nói, đi ngang tay cầm lấy lọ tương ớt bỏ vào trong giỏ.

"Tớ cảm thấy gần đây xu hướng độc thân có vẻ hot." Hạ An làm bộ dáng như một cao nhân nào đó đưa kết luận.

Lưu Diệp bật cười. "Cái này cũng suy ra được?"

"Thì cũng có bằng chứng tớ mới nói."

"Bằng chứng gì?"

"Thì cậu xem người quen thôi cũng thấy, Dương Thành, Lâm Nhất Trung, anh Từ Thanh...tới giờ vẫn còn một mình mà."

"Lâm Nhất Trung và Dương Thành chúng ta thân, không nói, nhưng mà Từ Thanh thì chưa chắc." Lưu Diệp nói.

"Thì anh ấy tới giờ vẫn còn một mình." Hạ An suy ngẫm, ý cậu là sao chứ.

"Trên tay anh ấy có nhẫn đính hôn, không để ý hả?" Lưu Diệp giơ tay mình lên, chỉ vào ngay ngón áp út của mình. Ban nãy là vô ấy nhìn qua thấy, nói tới quan hệ cũng chỉ là người quen, không tới mức thân thiết nên Lưu Diệp cũng không có ý định nhắc.

"Vậy ư? Tớ không nhìn kĩ."

Lưu Diệp đi lại đẩy Hạ An ra một chút, chính mình giữ xe đẩy, Hạ An nghĩ Lưu Diệp muốn đẩy xe thì nhích người ra một chút. Lưu Diệp hơi khuỵu người xuống, nói nhỏ.

"Miễn sao cái xu hướng gì đó cậu nói không có chúng ta là được."

Hạ An ngẫm gần ba phút mới hiểu ý, miệng không tự chủ được nhếch lên, sau đó đánh trống lảng. "Bên kia có mấy gói bánh hàng nhập về ngon lắm, tớ đi lấy vài cái."

This is an ad

Phát hiện chặn quảng cáo!

Chúng tôi phát hiện bạn đang sử dụng chương trình chặn quảng cáo. Doanh thu chủ yếu của chúng tôi đến từ nguồn quảng cáo này, vui lòng tắt chương trình chặn quảng cáo để tiếp tục sử dụng trang web.

Cám ơn bạn đã hỗ trợ chúng tôi duy trì và phát triển trang web này.

Tôi Đã Tắt Chặn Quảng Cáo