Chương 1: Em là sinh viên năm nhất

Hôm nay xe buýt vào thành phố đông nghẹt người, tôi phải chen chúc lắm mới đưa tấm thân nhỏ bé lên được chiếc "xe chở heo" này. Sau hơn một giờ chiến đấu ác liêt đứng muốn rã cặp giò bonus thêm những cú thắng gấp của chú tài xế "dễ xương" , tôi thân tàn ma dại bước xuống xe với mái tóc rũ rượi, bê bết mồ hôi.Mệt muốn đứt hơi, nhưng ngước đôi mắt một mí của mình lên thấy cánh cổng trường đại học to lớn thoạt nhìn hơi cũ nhưng lại toát ra vẻ uy nghiêm đến lạ, tôi vui mừng khôn xiết. Cầm trên tay tập hồ sơ nhập học với cái tên "Nguyễn Hải My" tôi nở nụ cười thật tươi như hy vọng bước vào cánh cổng đại học này sẽ chào đón tôi bằng những niềm vui, những kỉ niệm hạnh phúc của đời sinh viên. Hét thật to trong lòng, tôi sẽ là một con người mới, mạnh mẽ hơn, vui vẻ hơn. Cuộc sống sinh viên, đón tôi nhé!

Tôi nhìn ngang nhìn dọc, ngó nghiêng tứ phía, bản thân như choáng ngợp trước khung cảnh bên trong cánh cổng cũ. Những hàng cây cổ thụ to lớn đứng hiên ngang, sừng sững ngả mình che đi những tia nắng mặt trời, gửi tặng cô cậu sinh viên những bóng mát tuyệt vời với những cơn gió tinh nghịch bông đùa làn tóc ai. Những hàng cỏ xanh mướt, những tòa nhà kính cao cao, giàn hoa giấy bay bay trong gió tỏa hương thơm nhè nhẹ dễ chịu.

Cứ mãi ngắm nhìn mà quên mất mình phải đi nộp hồ sơ, đưa đôi mắt nhìn xung quanh. Đông quá! "Mình phải nộp hồ sơ ở đâu đây?"-Tôi thầm nghĩ.


Tôi ngơ ngác quay lại. "Ơ... dạ, dạ em là sinh viên năm nhất mới vào trường ạ". Trước mắt tôi là một anh trai cao cao, mặc áo xanh thanh niên, chiếc mũi cao thẳng, hàm răng trắng đều cùng nụ cười tỏa nắng khiến cho con tim thiếu nữ của tôi đập bang bang. Bỏ qua sự mê trai nhất thời tôi nhanh mắt nhìn thấy tấm thẻ anh đang đeo có dòng chữ to "ĐỘI XUNG KÍCH", như tìm được sự cứu cánh tôi lanh miệng nhờ anh chỉ giúp nơi tiếp nhận hồ sơ nhập học. Anh cười thân thiện, chỉ dẫn tận tình cho tôi, mừng rỡ tôi vội vã nói lời cảm ơn chân thành rồi vụt chạy đi mất. Cuối cùng cũng hoàn thành xong thủ tục, nguyên cả buổi sáng của tôi trôi qua đầy mệt mỏi nhưng mà bù lại được gặp một anh học trưởng đẹp trai hố hố, cũng mãn nguyện tâm hồn thiếu nữ đơn thuần này. Ấy chết, tôi tiếc nuối nhớ lại mình vẫn chưa biết được tên của anh hic đúng là gà mờ mà. Tại sao đã nhìn vào cái bảng đeo rồi mà vẫn không liếc xuống được cái tên người ta. Aaa đúng là đáng hận nha. Trên đường về nụ cười tỏa nắng của anh cứ đeo bám trong đầu tôi không buông.

Tại văn phòng Đoàn-Hội, có một chàng trai ngồi thẫn thờ với nụ cười ngây dại.


-"À anh Nam cứ đi trước đi, em hơi say nắng nên lát em ra sau".

-"Say nắng gì mà cười trông ngu thế em, mày say gái chứ say nắng mẹ gì, thôi anh mày đi trước vậy".

Anh chỉ cười lại không nói gì. Nhưng lòng lại thầm nhớ về hình ảnh của cô bé với đôi mắt biết cười mình gặp lúc sáng và câu nói "Em là sinh viên năm nhất" cứ vọng lại trong đầu anh khiến anh cũng có chút bồi hồi muốn được gặp lại cô bé ấy.

This is an ad

Phát hiện chặn quảng cáo!

Chúng tôi phát hiện bạn đang sử dụng chương trình chặn quảng cáo. Doanh thu chủ yếu của chúng tôi đến từ nguồn quảng cáo này, vui lòng tắt chương trình chặn quảng cáo để tiếp tục sử dụng trang web.

Cám ơn bạn đã hỗ trợ chúng tôi duy trì và phát triển trang web này.

Tôi Đã Tắt Chặn Quảng Cáo