Chương 1: Một cánh hoa

Thẩm Thiên Tình ôm đầu ánh mắt trống rỗng nhìn khoảng tối tăm trước mắt. Máu tươi chảy ra ồ ồ, tanh đến gay mũi.

Tiếng bước chân bình bịch trước mặt cùng âm thanh xì xầm to nhỏ của đám thanh thiếu niên phía trước khiến trái tim Thiên Tình như căng trên dây đàn, mỗi một khắc điều có thể bởi vì sợ hãi mà đứt đi. Thiên Tình cắn răng, nén cơn đau từ vết thương tóe máu trên trán ngồi thụp xuống thùng rác trên đường.

Mùi hôi thối của rác thải khiến người ta có thể nôn bất cứ khi nào lại khiến cô an tâm đến kỳ lạ. Bọn họ nhất định không thể tìm đến đây như vậy cô có thể thoát khỏi nơi này trở về nhà của mình. Thẩm Thiên Tình chưa bao giờ đi bệnh viện, đừng nói là nghĩ đến ngay từ lúc cô có ý thức với cuộc đời hai chữ bệnh viện thật quá xa lạ với cô.

Thẩm Lý mang thai ba tháng đến thành phố X.

Một nơi xa hoa, tráng lệ con người chỉ sống bằng tiền. Tình cảm là thứ rẻ mạt đến nổi không đáng để nhắc tới. Cho dù bạn bị ngã, bị tổn thương, bị hắt hủi... những người xung quanh chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn bạn.

Thẩm Lý vừa vặn trải qua tất cả.

Thẩm Thiên Tình sanh vào ngày thất tịch, mưa rơi rả rích.

Dường như lúc cô ra đời ông trời đã báo cho cô rằng số mệnh của cô không hề tốt đẹp.

Thẩm Lý là mẹ cô một người phụ nữ Đông Bắc xinh đẹp bởi vì bồng bột của tuổi trẻ bà đánh mất đi thứ quý giá nhất cho người đàn ông không hề yêu mình. Để rồi, kết cục cho đoạn nghiệt duyên đó là sự cô độc cùng chỉ trích từ người đời. Cười nhạo có, mắng chửi có thậm chí ngay cả cha mẹ ruột của bà cũng không chừa cho Thẩm Lý một con đường sống, bụng mang dạ chửa dứt khoác đuổi mẹ con Thẩm Lý ra khỏi nhà.

Không ai chịu thuê bà làm việc, cuộc sống hằng ngày đối mặt với đói rét cùng bệnh tật khiến Thẩm Lý sa ngã vào con đường tăm tối cuộc đời.

_________

Thẩm Thiên Tình ra đời vào đúng thất tịch, mẹ cô trở dạ một mình trên đường lớn sanh ra cô. Nghe nói hôm đó trời đổ mưa, đường vắng người cũng không ai nguyện dừng lại để ý đến người phụ nữ dáng vẻ chật vật ngã trên đường.

Mọi người chỉ biết chạy thật nhanh để không bị ướt hoặc là bắt một chiếc xe cho kịp công việc của mình. Thẩm Lý cứ thế nằm đó, cả người ướt sũng đau đớn mà đẻ ra Thiên Tình.

Bà nhìn đứa nhỏ đỏ hỏn như giọt máu, nén đau đứng dậy mặc kệ tất cả đau đớn, nước mắt trực trào cô độc ôm Thiên Tình rời đi.

This is an ad

Phát hiện chặn quảng cáo!

Chúng tôi phát hiện bạn đang sử dụng chương trình chặn quảng cáo. Doanh thu chủ yếu của chúng tôi đến từ nguồn quảng cáo này, vui lòng tắt chương trình chặn quảng cáo để tiếp tục sử dụng trang web.

Cám ơn bạn đã hỗ trợ chúng tôi duy trì và phát triển trang web này.

Tôi Đã Tắt Chặn Quảng Cáo