Chương 5: Trừng Trị Tra Nam
- Hầu Gia, Nghiêm Chỉnh Chút Đi!!![H+]
- Phong Tình Vạn Chủng
- 3,314 Chữ
- 24/04/2020 04:53 PM
"Tiểu cô nương xinh đẹp này, chắc là lần đầu đến Thiên Khải Thành. Tại hạ sẽ rất lấy làm vinh hạnh khi được cùng cô nương dạo quanh Thiên Khải một lượt. Liệu cô nương có nguyện ý hay không nguyện ý?"
Sau khi từ y quán bước ra, Quả Quả lại hòa vào đám đông giữa Thiên Khải Thành, bỗng một âm thanh khàn khàn, mang theo mấy phần phong lưu phóng túng từ phía sau truyền tới. Quả Quả vừa nghe da gà liền dựng ngược lên, phất cờ phản đối.
Một nam nhân khoác trên người một bộ y phục màu cam chói lóa, tay cầm một chiếc quạt đàn hương chạm khắc tinh xảo. Cả người toát ra vẻ sang trọng, cao quý. Hắn vừa lay quạt vừa bước tới gần sau lưng Quả Quả, phong thái nho nhã nhưng lại treo một nửa nụ cười gian xảo phía sau chiếc quạt quý.
"Cái tên công tử ăn chơi trác táng nhà họ Liễu không biết xấu hổ, giữa ban ngày ban mặt lại dám trêu hoa ghẹo nguyệt giữa đế đô!"
"Ở dưới chân thiên tử lại ngang nhiên giở trò xằng bậy! Đúng là quá xấc xược!"
"Thê thiếp trong phủ hắn đã lên đến hàng chục, vậy mà còn ra ngoài ong bướm lả lơi?"
"Tên Liễu Thanh này suốt ngày chỉ biết ra ngoài trêu ghẹo con gái nhà lành. Làm những chuyện bại hoại gia phong!"
"Vị tiểu cô nương đó đúng là giẫm phải phân chó khi bị công tử nhà họ Liễu kia nhìn trúng! Thật đáng thương!"
"Hi vọng cô nương kia có thể thoát thân, không bị hắn lừa gạt!"
Xem ra giao tình của Liễu công tử này trong kinh thành không mấy tốt đẹp. Đi đến đâu liền bị người người phỉ nhổ tới đó!
Còn về phần Quả Quả, nàng nghe xong những lời của vị công tử kia liền giả vờ nhìn quanh dưới chân như đang tìm kiếm thứ gì, rồi quay sang nhìn tới hắn, tựa hồ nàng vô cùng ngạc nhiên, nói.
Nói xong, nàng một mạch bỏ đi, không thèm liếc đến tên công tử đó dù chỉ một cái. Quả Quả xưa nay ghét nhất chính là loại nam nhân đào hoa, lăng nhăng, ăn chơi sa đọa, dùng lời đường mật để trêu hoa ghẹo nguyệt. Nếu gặp phải loại này, dù là mỹ nam hoa mạo nàng tuyệt nhiên không nương tay. Hơn nữa nàng còn tìm cách chơi trên đầu hắn, chọc chết hắn, khiến hắn thân bại danh liệt thì nàng mới thỏa cõi lòng.
Người trong thành nghe Quả Quả chửi thẳng mặt tên công tử trăng hoa kia, họ trước hết là cả kinh, miệng mồm há hốc, hai mắt trố ra, đồng quy dán chặt vào người nàng, ngay sau đó liền cảm thấy phấn khích, vui sướng tột cùng.
"Chửi chết hắn đi! Chửi chết tên tra nam cặn bã đó đi!"
"Hắn đúng là rất giống con chó dại lông cam! Nhìn thấy nữ tử liền thèm nhỏ dãi!"
"Mau mau ra xem Liễu công tử kia bị cô nương này phản hệ đến bẽ mặt luôn kìa!"
Phía trên cao, có một nam nhân kim y hoa lệ cao quý, bắt mắc đến khó tả, dáng vấp cao gầy, thon thả trông như có vẻ hơi yếu nhược. Nhưng trái ngược với dáng vẻ bề ngoài, bên lưng eo nam tử kim y lại mang một thanh cự đao dài chừng một mét tư. Kim y nam tử đang ngồi trên lầu của một tửu lâu thượng hạng. Trước mặt bày một bàn rượu thịt đầy ấp món ngon vật lạ.
"Cô nương đúng là miệng lưỡi chua ngoa!"
Vị công tử mặc y phục màu cam dù đang tức giận đến run tay, hai bàn tay vội siết chặt chiếc quạt vô tội, song hắn vẫn cố nặn ra nụ cười, bước theo sau Quả Quả.
Liễu công tử nhất quyết bám dính không buông. Hắn phải đòi lại tự tôn cho bản thân liền mở quạt nhẹ bảo. "Nhưng mà tại hạ lại cảm thấy cô nương rất đặc biệt. Tại hạ Liễu Thanh rất muốn kết giao bằng hữu cùng cô nương. Không biết cô nương cảm thấy thế nào?"
"Không hứng thú! Cút ra chỗ khác chơi!" Quả Quả không quay đầu nhìn, nàng khinh miệt ra mặt, phất phất cổ tay liên hồi như đuổi tà, quát lên.
"Tửu phùng tri kỷ thiên bôi thiểu. Thoại bất đầu cơ bán cú đa!" (Rượu mà gặp bạn tri kỷ thì ngàn chén còn ít. Nói chuyện mà không hợp thì nửa câu đã thấy nhiều)
Người trong thành như thể muốn khua chiêng múa trống vui mừng hò reo:
"Liễu phong lưu lần này chọc phải ổ kiến lửa rồi!"
"Đáng đời!"
"Xin hỏi cô nương là thiên kim nhà nào ah?" Liễu công tử bước nhanh hơn, bỏ lại phía sau bốn tên gia nô đang rối chân đuổi theo chủ tử. Hắn đi bên cạnh Quả Quả, nghiêng đầu sang, quạt điểm trên cằm, nhẹ hỏi.
"Ta họ Lão, tên Tổ Tông Mười Tám Đời Nhà Ngươi!" Quả Quả vội né xa Liễu công tử, lườm hắn một cái nhọn hoắc như mũi tên, nghiến răng nghiến lợi, gằn giọng kiêu kì đáp trả.
"Vỏ quýt dày có móng tay nhọn!"
"Nữ hán tử, cố lên! Chọc chết hắn! Đòi lại công đạo cho những nữ nhân từng bị hắn trêu ghẹo!"
Liễu công tử trong lòng sùng sục lửa giận. Quả Quả thật sự đanh đá, ngang ngược hơn hắn tưởng. Thế nhưng như vậy hắn lại càng cảm thấy rất có hứng thú với nàng, muốn chinh phục nàng cho bằng được.
Liễu công tử lập tức đóng quạt lai, tay cầm quạt giương ra gọi, chân vội bước nhanh theo sau lưng Quả Quả, hỏi vọng tới. "Cô nương! Không biết là cô nương định đi đâu?"
Người trong thành đứng xem xung quanh, gật gù tấm tắc ngợi khen.
"Hoa càng đẹp, gai càng nhọn! Quả không sai!"
"Cô nương thật không nể mặt chút nào! Cô có biết..." Liễu công tử ở sau lưng nàng, có chút hết cách, tay cầm quạt xòe ra, vỗ vỗ vào ngực, miệng huyên thuyên định mượn oai hùm thị uy.
Nhưng điều này giống như một giọt nước làm tràn ly. Nãy giờ Liễu công tử cứ đeo bám Quả Quả mãi, nàng đã nổi sóng ngầm cuồn cuộn trong lòng từ lâu.
"Lão nương nói cho ngươi biết, mặc xác cha mẹ tổ tông của ngươi là ai! Nếu còn dám đi theo ta thêm nửa bước, ta lập tức thi cho ngươi một châm. Đảm bảo sẽ biến ngươi thành Âm Nuy (liệt dương) công tử ngay!"
"Một châm này sẽ khiến cho ngươi tuyệt tử tuyệt tôn, không có con cháu nối dõi! Để xem ngươi sau này còn có thể ra ngoài trêu ghẹo được ai?"
Chỉ có kim y nam tử ở trên lầu, tay đang rót rượu, bỗng dừng lại một chút khi nghe câu nói này của Quả Quả, một bên chân mày hình chữ nhất nhẹ nhướng lên, tựa như vô cùng thích thú. Sau đó nam nhân kim y lại tiếp tục động tác còn đang dang dở đó, chờ đợi một màn kịch tính phía sau.
Ở bên dưới, Liễu công tử đối diện với Quả Quả cùng ngân châm, hắn xám mặt lại tuy nội tâm khiếp đảm nhưng bên ngoài lại tỏ ra âm lãnh. Liễu công tử thu quạt lại, lắc đầu cười bảo. "Ta ngược lại không tin cô nương có thể nhẫn tâm làm thật nga!"
Vừa dứt lời, Quả Quả vung ngân châm trong tay tới. Liễu công tử lập tức kinh sợ đến mất cả mật, khuôn mặt liền chuyển sang màu xanh lá chuối, hể Quả Quả cầm châm bước tới bước nào thì hắn vội lùi thật nhanh về sau bước nấy. Đồng tử căng đầy, một giây cũng không dám sao nhãn mũi ngân châm trong tay Quả Quả.
Chính vì khiếp sợ tột độ mà Liễu công tử đầu óc rối mù không thể nghĩ ngợi được chuyện gì khác, tay chân bủn rủn vô lực. Thế nên chân này trói vào chân kia, ngã phịch xuống đất.
Quả Quả tay cầm ngân châm vẫn chưa chịu dừng lại. Châm kia cứ theo lực nhắm thẳng mục tiêu đi tới.
Liễu công tử kinh hoảng đến mức răng môi đều run cầm cập không thể nói nên lời, móng mắt kích động mở to hết cỡ. Hắn thảm bại đến mức hai tay hai chân dù mềm nhũn hết cả ra nhưng cố lê về phía sau, né tránh mũi ngân châm càng xa càng tốt.
Tốc độ lê lết của Liễu công tử đang run rẩy sợ hãi đương nhiên không nhanh bằng tốc độ người đang tức nộ như Quả Quả. Nàng vung châm lên cao, một lực không lưu tình đâm xuống.
Liễu công tử nhìn thấy mũi châm càng lúc càng gần bộ phận quan trọng nhất trong cơ thể hắn. Hắn không khỏi tâm kinh đảm chiến (khiếp sợ tột độ), gân cốt rã rời không còn sức cử động nữa, chỉ biết nhăn răng trố mắt mà nhìn.
"Haha... Liễu phong lưu bị dọa sợ tè ra quần luôn rồi!"
"Liễu công tử lần này quá mất mặt rồi!"
Người trong thành hả hê cười nhạo tên công tử phong lưu đa tình kia. Liễu Thanh cậy thế hiếp người, hằng ngày đều đến kỹ viện, tửu lâu, sòng bạc ăn chơi, gây chuyện thị phi khắp nơi, lại chuyên đi trêu ghẹo, dụ dỗ những thiếu nữ xinh đẹp mà hắn vừa mắt hòng thâu hương trộm ngọc. Khiến cho người người căm phẫn.
Nhưng hiếm có ai trị được hắn. Đi đêm lắm có ngày gặp ma. Hôm nay vị tiểu cô nương này từ đâu xuất hiện, lợi hại hơn người vừa gặp đã cao tay trừng trị tên tra nam kia một trận đích đáng. Thật là đáng nể phục!
Một nữ tử quá đỗi ngông nghênh, ngang ngạnh. Hơn nữa tài năng xuất chúng đến mức có thể đảo lộn trời đất! Nhưng lại rất hợp với ý y.
Quả Quả nhìn Liễu công tử sợ đến như thế, khóe môi đắc ý nhếch lên một chút. Nàng vẫn tiếp tục hạ châm xuống.
Bốn tên gia đinh thấy thế hốt hoảng tay chân, ngay thời khắc quan trọng nhất họ liền kéo Liễu công tử về phía sau, né đi mũi châm đang đến rất gần hạ bộ của Liễu công tử.
Tựa như chỉ cần họ chậm tay thêm một giây thì một kiếp nam nhân của Liễu công tử sẽ kết thúc tại đây vậy!
"Hụt rồi ah!" Quả Quả giả vờ thất vọng, gãi đầu một cái, rồi vui vẻ nhìn mũi châm, cười nói. "Làm lại lần nữa!"
Quả Quả lại nhắm đến hạ bộ của Liễu công tử, giơ ngân châm lên cao, vụt hạ nhanh xuống.
Liễu công tử cùng bốn tên gia nhân chưa kịp mừng rỡ, thở phào nhẹ nhõm thì bị lời nói cùng hành động của Quả Quả dọa thêm lần nữa. Ruột gan lộn ngược, tim nổi loạn không ngừng trong lồng ngực, tay chân rụng rời cuống cuồng không biết phải làm gì nữa.
Liễu công tử mặt cắt không còn một giọt máu. Tận mắt chứng kiến mũi châm lại đến lần nữa, lần này Liễu công tử không chịu nổi đả kích liền ngất xỉu, nằm dài trên mặt đường.
Bốn tên gia nhân vội khiêng Liễu công tử sợ đến bất tỉnh kia lên, co chân chạy thật nhanh về phủ. Vừa chạy họ còn vừa mếu máu van xin. "Cô nương xin tha mạng! Đao hạ lưu nhân ah! Sau này chủ tử nhà bọn ta sẽ không dám chọc cô nương nữa đâu!"
"Mới bị ta dọa một chút đã sợ tè ra quần như vậy mà cũng dám ló mặt ra đường trêu hoa ghẹo nguyệt?"
"Muốn chơi với ta? Đúng là không biết tự lượng sức! Chờ ngươi tu thêm mười kiếp nữa hãy đến tìm ta nga!"
Quả Quả đến lúc này mới chịu thu châm lại, nàng nhìn theo chủ tớ nhà họ Liễu đang vắt chân lên cổ bỏ chạy mà chế nhạo.
Nàng chổng ngược ngón cái xuống, trề môi chê bai, "So bad!"
"Đúng là cao nhân tất hữu cao nhân trị!" (Người tài giỏi sẽ có người giỏi hơn)
"Liễu Thanh lần này thê thảm quá rồi! Để xem hắn còn dám ló mặt ra đường nữa không?"
"Cô nương này quả là đang thế thiên hành đạo, thay mặt cho nữ tử chúng ta, dạy cho tên công tử không đàng hoàng đó một trận ra hồn!"
"Xem mà đã con mắt! Mát lòng mát dạ dễ sợ ah!"
"Bây giờ thiên hạ mới thật sự thái bình nga!"
"Tiểu cô nương, cô đúng là tài mạo song toàn ah!"
"Mọi người ở đây thật lòng rất cảm kích, khâm phục cô!"
Người trong thành xúm lại vây lấy Quả Quả giống như fan hâm mộ vây lấy thần tượng vậy! Ai ai cũng hoan hỉ vỗ tay, khen ngợi nàng hết lời.
"Mọi người quá lời rồi ah! Đây là chuyện nên làm nên làm thôi!" Quả Quả đột nhiên được chào đón nồng nhiệt, nàng ban đầu có chút ngại ngùng, sau đó thì phòng mũi hùng hổ đáp. "Loại người như hắn phải nên sớm nhận bài học nhớ đời để sau này không dám ra ngoài làm chuyện xằng bậy nữa!"
Kim y nam tử lại rót rượu. Nhưng trong bình, rượu đã cạn, một giọt cũng không chảy xuống. Kim y nam tử đành đặt bình rượu xuống bán, khóe môi lại vẽ ra một đường cong đầy quyến rũ. Kim y nam tử chợt đứng lên, quay gót đi ra, nhẹ bảo. "Vừa lúc rượu cạn, kịch hay cũng đã hết. Ta vẫn là nên hồi phủ thôi!"
Quả Quả bị người trong thành vây lấy một lúc, vẫn loay hoay không thoát ra được.
Kim y nam tử đi ra khỏi tửu quán, liếc mắt nhìn vào đám đông một cái rồi xoay người rảo bước một đạo đi thẳng về phủ.
Đám đông rốt cuộc cũng chịu tản ra, Quả Quả liền thở phào nhẹ nhõm một cái rồi vui vẻ vừa huýt sáo vừa chạy nhảy trên đường thênh thang phía trước.
"Hầu gia, hôm nay tâm trạng tốt ah! Dường như ngài đã gặp chuyện vui?"
Vừa trông thấy kim y nam tử bước vào phủ, quản gia có chút ngạc nhiên liền chạy đến cúi đầu xuống thấp, rồi đi theo sau kim y nam tử, thấp giọng nói.
"Không phải chuyện vui mà là chuyện rất vui!"
Kim y nam tử hơi ngẩng mặt lên, hai tay chắp sau, cao hứng cong miệng vừa cười vừa đáp.
"Thiên đường hữu lộ, vô nhân vấn. Địa ngục vô môn, hữu khách tầm!" (Thiên đường có đường đi mà không ai hỏi. Địa ngục không có cửa mà có khách tìm.)