Chương 2: Ông Trời Bắt Làm Chuyện Bao Đồng

Trần Yến Hoa dần bình tĩnh lại. Đúng rồi, cô đã đến thế giới của Dương Tường Vy và đang dùng thân xác của cô ấy. Thực ra khi nhập vào thân xác này, Trần Yến Hoa cũng không cảm thấy bất tiện vì cơ thể Dương Tường Vy giống hệt cô, chỉ khác là gầy hơn 1 tí.

Đây có lẽ là căn phòng nhỏ mà Tường Vy đã nói, chính là nơi mà cô ấy đã sống suốt 15 năm nay. Đam mê y thuật nhưng gia đình không cho phép, mẫu thân bị ép chết, kế mẫu và muội muội luôn tìm mọi thủ đoạn để hãm hại cô. Trần Yến Hoa thở dài, hoàn cảnh của cô ấy thật giống với cô. Một cô gái từ 5 năm tuổi đã phải đến 1 nơi sơn cùng thủy tận* sinh sống thật không dễ dàng gì.

*Sơn cùng thủy tận: Đây là thành ngữ gốc Hán (cùng là cuối, tận là hết), nơi cuối dãy núi, hết nguồn nước, dùng để chỉ những nơi hẻo lánh, hoang vu.

Cô nhìn xuống bộ đồ trên người mình, chính là bộ cổ phục mà lúc ở bệnh viện Dương Tường Vy đã mặc. Cô thầm nghĩ, nếu bây giờ có ai nói rằng cô bị xuyên vào tiểu thuyết thì có thể cô cũng sẽ tin. Mọi chuyện đến quá bất ngờ, ngoài miễn cưỡng thích nghi ra cô không còn cách nào khác.

Mùi hoa cỏ khô dịu nhẹ và mùi thuốc Đông y đang treo trên giá hòa quyện cùng nhau khiến cô dần trở nên tỉnh táo, cô lấy dưới gối 1 chiếc lắc chuông nhỏ và 1 tấm ngọc bội in hình hoa tuyết. Lúc ở bệnh viện, Tường Vy đã nói với cô nếu có chuyện khẩn cấp hãy dùng chiếc chuông nhỏ này lắc 3 lần, cô ấy sẽ xuất hiện. Thi thoảng 12 giờ đêm cô ấy sẽ đến đây để gặp cô. Tuy nhiên thời gian gặp sẽ bị hạn chế vì chỉ có hồn mới đến được thế giới song song, nếu cô ấy rời khỏi xác quá lâu sẽ gặp rắc rối lớn. Còn miếng ngọc bội là để định thân cho Trần Yến Hoa khi đến Dương gia – Nhà của Dương Tường Vy. Miếng ngọc bội đó chính là di vật của người mẹ quá cố của cô ấy để lại.

Trần Yến Hoa nắm chặt 2 thứ đó trong tay, khó khăn lắm cô mới có cơ hội sống lại và trả thù. Chỉ cần sống ở đây 2 năm, cô sẽ đường đường chính chính quay trở lại thế giới của cô!

*Dương Tường Vy: Để dễ theo dõi cốt truyện cho nên bây giờ Trần Yến Hoa sẽ lấy tên là Dương Tường Vy và ngược lại.

*Nàng: Sau này sẽ dùng “nàng” để nói về Dương Tường Vy cho hợp hoàn cảnh.

*Cascadeur : Một diễn viên đóng thế thường thực hiện các pha nguy hiểm để sử dụng trong phim hoặc truyền hình.

“Muôn tâu bệ hạ, nay bệ hạ lên ngôi đã lâu, thần xin mạo muội đưa ra chủ ý tổ chức 1 cuộc thi cho các tất cả thiên kim tiểu thư ở Hoàng thành, nữ nhân nào xuất sắc nhất sẽ được tấn phong làm Hoàng hậu”.

Dương thái sư* xưa nay vốn an phận thủ thường, tham gia buổi thiết triều chỉ toàn gió chiều nào theo chiều ấy, nhưng hôm nay lại dám ra mặt đưa ra chủ ý cho bệ hạ khiến không ít người ngạc nhiên. Tuy nhiên việc tuyển hậu đối với họ cũng rất có lợi, ai mà chẳng muốn con gái mình được làm Mẫu nghi thiên hạ chứ, cho nên tất cả quan viên trong triều đều đồng tình với Dương thái sư.

*Thái sư: Thầy dạy dỗ cho vua, còn có thể giúp vua đưa ra kế sách cho 1 số việc triều chính.

Hoàng Trình Danh liếc sang cận vệ bên cạnh ra ám hiệu, Thừa Bạch từ nhỏ đã đi theo bệ hạ nên nhanh chóng đã hiểu ra dụng ý, bệ hạ lại muốn âm thầm cải trang vi hành đây mà!

Dương Tường Vy* men theo con đường nhỏ vội vàng xuống chân núi, nàng* nhất định phải xuống núi trước khi mặt trời lặn. Chết tiệt! Đây là cái nơi thâm sơn cùng cốc nào chứ. Cũng may thể lực của nàng không tồi, cưỡi ngựa, bắn cung, bắn súng, leo núi, boxing ... môn nào nàng cũng học, chính là không muốn dễ dàng bị người ta ức hiếp như khi còn nhỏ nữa. Nàng từng bước một lăn lộn trong nghề diễn viên, gia đình không 1 ai lo cho nàng, nàng lại từ chối mọi sự giúp đỡ của người bạn thanh mai trúc mã Lý Cao Dương, từ 1 Cascadeur* vô danh trở thành 1 ảnh hậu chuyên đóng những vai cổ trang từ cung đấu đến kiếm hiệp. Cho nên, việc đến với thế giới cổ đại này nàng cũng không quá kinh hãi, cùng lắm thì cứ xem như đang đóng phim là được. Dù sao nàng cũng xem là người đã từng nếm trải cái chết 1 lần, còn có cái gì đáng sợ hơn cái chết nữa chứ?

Ở đây, tên cô sẽ là Dương Tường Vy, 1 Dương Tường Vy chỉ có báo thù!

Tại buổi thiết triều.

Sau khi các văn võ bá quan đều đã thảo luận xong phương án đối phó với nước Đại Tây đang lăm le xâm chiếm bờ cõi thì bỗng có 1 người bước ra khỏi hàng ngũ quan lại rồi chấp tay cúi đầu và nói :

Các quan viên không hẹn mà cùng nhau đồng thanh kiến nghị với bậc chí tôn đang ngồi uy nghiêm ở bên trên, trong lòng nơm nớp lo sợ.

Hoàng Trình Danh ngồi nhàn nhã trên ngai vàng, khí chất lạnh lùng cao ngạo của bậc đế vương. Sự uy hiếp đến từ kẻ bề trên này khiến cho bất kì ai ở dưới đều sợ đến mềm nhũn cả chân, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Phải 1 lúc sau vị cao cao tại thượng kia mới mở lời, vẻ mặt tràn đầy vẻ biếng nhác: “Tùy các ngươi”.

Mất nguyên 1 ngày trời mới xuống được chân núi, chắc phải đi bộ mất 1 ngày đường nữa mới đến Hoàng thành. Cũng may là cái cô hồn ma còn cẩn thận để lại bản đồ, nếu không có lẽ nàng đã lạc trong rừng rồi. Nàng hận ở đây không hề có cáp treo, máy bay hay xe cộ, nếu không cùng lắm thì mất 1 buổi sáng là có thể đến nơi. Nàng ngồi nghỉ đấm bóp chân 1 lát, lục lọi tay nải hành lí, hừm, coi bộ cũng chu đáo quá nha, để cho nàng nhiều ngân lượng đến thế này cơ mà, như vậy thì không lo chết đói rồi. Khi nàng rời đi chỉ vơ đại tay nải mang theo, tưởng bên trong chỉ là quần áo, ai ngờ lại bọc rất nhiều ngân lượng bằng vàng. Cái cô hồn ma này.....có đi ăn cướp không đấy?

Trời đã bắt đầu nhá nhem, nàng nhanh chóng đi tìm 1 quán trọ để ăn uống và qua đêm. Ở đây là thời cổ đại, trị an không tốt, chỗ này lại ít người qua lại. Nàng thầm nghĩ: Tiền – mình có, nhan sắc – hừm....cũng có nốt, nhỡ đâu lại gặp cường hào ác bá cướp tiền cướp luôn sắc thì nàng biết làm thế nào?

Nàng đi thêm 1 quãng đường dài nữa mới thấy được 1 quán trọ đề 2 chữ: Thạch Tín. Ặc, không lẽ trong quán trọ này có độc?

“Vị trí Hoàng hậu không thể để trống lâu được, kính mong bệ hạ suy xét!”

“Nước Đại Tây luôn nhăm nhe dòm ngó nước ta, cho nên tìm 1 nữ nhân tài sắc vẹn toàn lại có gia thế tốt để củng cố quyền lực cho hoàng thất là điều nên làm thưa bệ hạ”.

“Kính mong bệ hạ suy xét!”

Nhưng vì cơ thể quá mệt mỏi nên nàng cũng không chần chừ nữa mà vào thuê 1 phòng trọ. Lúc đi cùng tiểu nhị lên nhận phòng, nàng đi ngang qua 1 căn phòng phát ra những âm thanh ám muội của nam nữ. WTF, cách âm đã không tốt rồi mà sao sung sức quá vậy? Nàng đỏ mặt, 20 cái xuân xanh rồi mà nàng còn chưa hôn ai đấy, cùng lắm thì chỉ hôn giả khi đóng phim thôi.

Tiểu nhị ho khẽ đầy ái ngại, sau đó mở cửa phòng và nói: “Cô nương, trọ chúng tôi chỉ còn 1 phòng này thôi, cô nương ở tạm vậy”.

Cái gì? Có cần phải trùng hợp vậy không? Nàng phải ở bên cạnh cái phòng nam nữ đang “vờn nhau” thật á?

Đám quan lại thở phào nhẹ nhõm. Phù, con gái họ có cơ hội rồi.

“Vậy để Trương Thượng cung lo chuyện nhập cung ứng thi của các tiểu thư được không ạ?” – 1 vị quan của Khâm Thiên Giám* mở lời.

*Khâm Thiên Giám: Cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân.

Các vị quan lại trong triều trố mắt nhìn, Trương Thượng cung là nhũ mẫu của hoàng thượng, người nổi tiếng nghiêm khắc cứng nhắc, hoàng thượng và các thân vương còn phải nể mặt bà ta mấy phần, cũng đừng hòng mà đút lót được! Để bà ta giám sát thi cử chẳng khác gì ép chết con gái họ?

Dương thái sư cũng toát mồ hôi hột, phu nhân ở nhà thúc ép ông phải nhắc nhở hoàng thượng chuyện tuyển hậu, cho con gái ông là Dương Ngọc Mai 1 cơ hội trở mình. Chỉ cần nó trở thành phượng hoàng, ông cũng nở mày nở mặt, cả cái Hoàng thành sau này còn ai dám ức hiếp ông nữa chứ?

“Bãi triều!”. Không nói thêm 1 lời nào, Hoàng Trình Danh đã bỏ đi để lại đám quan lại ngây ngốc đứng đó. Không nói gì.... tức là đồng ý rồi?

Trời lúc này cũng đã tối mịt, nàng chẳng còn cách nào khác. So với cái tên Thạch Tín của quán trọ, thì tiếng ám muội ở phòng bên cạnh còn có sức sát thương cao hơn, nàng là cẩu độc thân mà!

Nàng xuống lầu gọi món, cả ngày không có cái gì bỏ vào bụng, nàng nhào vào ăn như hổ đói, bất chấp cả hình tượng. Ở bên cạnh quán trọ có 1 tiệm bán đồ cũ, nàng đã cố ý kiếm 1 bộ đồ trông khá quê mùa và vô cùng gọn nhẹ, khá giống trang phục nam nhân để mặc. Nàng cũng tự cảm thấy bản thân có chút nhan sắc a, thân nữ nhi 1 mình đi đến quán trọ cẩn thận vẫn hơn.

Quán trọ này tuy không lớn lắm nhưng kinh doanh rất tốt, chẳng mấy chốc đã chật ních người. Nhìn cách ăn mặc và giọng nói địa phương khác nhau thì dễ nhận ra ở đây toàn khách vãng lai hoặc những người dân từ trên núi xuống ở lại nghỉ ngơi.

“Xoảng!”

“Mắt ngươi mù rồi à? Đường rộng thế không đi lại va vào bàn của bọn ta?”

“Xin các đại hiệp tha mạng, lão nô có mắt không tròng đã lỡ đụng vào các vị, hay là bữa cơm này quán chúng tôi không lấy tiền để bù đắp?”. – Chủ quán bất cẩn làm bể 1 cái chén khi bưng đồ ăn đến bàn ở góc phòng. Ở đó có 3 người đàn ông, nhìn có vẻ không phải những người hành tẩu giang hồ mà giống những công tử quý tộc hơn. Nhất là người ngồi phía đối diện nàng, khí chất bất phàm mà không phải ai cũng có. Người còn lại thì giống 1 thanh niên nho nhã thoát tục. Còn có 1 người đứng bên cạnh người đàn ông bất phàm kia, có thể là cận vệ.

Tiếng van xin của vị chủ quán rất lớn nên tất cả mọi người trong quán trọ đều dồn hết ánh mắt vào 4 người đó nhưng không ai dám can ngăn. Vì chỉ cần hơi sỏi đời là biết, 2 vị đạo mạo đang ngồi và ngay cả tên hầu cận đang đứng định rút gươm ra đều không phải là những người dễ chọc vào.

Nàng đương nhiên cũng không dám rồi, nàng đâu phải nữ chính ngôn tình, làm gì có hào quang của nữ chính đến nỗi chạy lại can ngăn, trợn mắt há miệng hạch sách người ta, nói đạo lý rằng không được ỷ mạnh hiếp yếu, sau đó người đàn ông kia liền nói “Nàng thật thú vị, nàng phải là của ta”?

Đối với 1 người từ nhỏ đã chịu đủ mọi tủi hổ như nàng thì nàng đã rút ra được 1 chân lý cho cuộc đời mình: Chỉ những kẻ giàu có quyền thế mới có khả năng nói đạo lý.

Thôi thì.... nhắm mắt mà ăn cho no vậy, thêm một việc không bằng bớt 1 việc, nàng cũng không đủ khả năng để giải quyết.

Vì chuyện này khá ồn ào nên những người đang ở trong phòng trọ liền xuống xem. Nhưng trong đó một đôi nam nữ bước xuống lầu, người phụ nữ cứ bám chặt vào lòng người đàn ông, nhìn cứ giống như gái ở phố đèn đỏ. Cả hai chẳng có gì là tỏ ra quan tâm khu ồn ào bên kia cả.

“Đại nhân, ngài đi từ từ thôi, người ta vẫn còn mệt lắm đó”.

“Ừ ừ được rồi, ta chiều nàng”.

Nàng nhận ra giọng nói của 2 người này, chính là đôi “vờn nhau” ở phòng bên cạnh đây mà. Trước khi nàng xuống lầu, nàng đã vô tình nghe được cuộc đối thoại ngắn của 2 người đó:

“Đại nhân, thiếp nể ngài thật đó, suốt ngày phải sống chung với bà vợ già, ngài không thấy chán sao?”

“Sao ta không chán cho được, nhưng để đứng vững cái chức quan này thì ta phải nhún nhường thôi”.

“Ngài khi nào cô đơn phải nhớ đến thiếp đó nha”.

“Được rồi, được rồi, cứ ở đây chờ ta, ta sẽ không bạc đãi nàng đâu”.

Dương Tường Vy cười mỉa mai, tưởng gì, hóa ra là mèo mả gà đồng à? Đúng là dù ở thế giới nào thì cũng có đàn ông thích ăn chả* và tiểu tam nhỉ?

*Ý lấy trong câu “Ông ăn chả bà ăn nem”.

Nàng lắc đầu ngao ngán nhớ lại đoạn hội thoại kia, rồi nhìn đôi cẩu nam nữ trước mắt. Người đàn ông chắc cũng đã ngoài 40 tuổi đang ăn miếng chả mà tiểu tam kia đút, vẻ mặt tràn đầy yêu chiều. Cả 2 người chẳng quan tâm đến người đàn ông trung niên vẫn đang khóc lóc cầu xin ở đằng kia. Nàng đoán cái ông ngoại tình này cũng là người quyền thế nhưng muốn hẹn gặp với tiểu tam nên đã đến tận cái quán xa xôi này để tình tự, hẳn là quanh đây chẳng có ai biết cũng như có thể vạch mặt được ông ta.

“Hoàng.......công tử, chuyện này phải làm sao ạ? Mọi người đều chú ý đến rồi”.

Người đàn ông được gọi là công tử kia làm ra vẻ biếng nhác chán ghét: “Giết!”

“Tuân lệnh”.Nói rồi tên cận vệ kia lôi chủ quán đang kêu gào thảm thiết ra ngoài.

“Phụ thân! Người sao vậy, tại sao người lại đắc tội với bọn họ?” – Một nữ nhân gương mặt khá dễ nhìn chạy ra từ phòng bếp, nàng ta hoảng hốt chặn đường tên cận vệ, rồi nhìn vị công tử kia khóc lóc van nài: “Công tử, xin người hãy tha cho phụ thân của dân nữ, dân nữ nguyện làm trâu làm ngựa để chuộc tội thay phụ thân!”.

Tiếng khóc thảm thiết của nàng ta khiến không ít người xót xa, nhưng vị công tử kia chẳng chút lưu tình, mặt không biến sắc nhàn nhã uống trà, như mọi chuyện trước mắt đều không liên quan đến hắn.

Nàng tức hộc máu, mẹ nó, có cần chỉ vì làm vỡ cái chén mà đòi giết người ta không? Coi mạng người như cỏ rác à? Nàng vốn không quan tâm, ban đầu tưởng chủ quán cùng lắm bị đánh hoặc mấy vị khách kia giận dỗi bỏ đi, không ngờ mọi chuyện lại diễn biến đến mức này. Nàng bóp trán, phải làm sao, phải làm sao đây?

Nàng cũng từng từ cõi chết trở về, tuy không còn sợ chết như ngày xưa nữa nhưng nàng rất coi trọng mạng sống. Một đám công tử xem mạng người ta như cỏ rác, còn thua cả 1 cái chén? Đã thế cái chén còn là của quán trọ nữa chứ?

“Đại...đại nhân, vị công tử kia...không lẽ là...” – Tiểu tam đang đút đồ ăn cho đại nhân bỗng dừng tay, nhìn sang phía góc phòng, vẻ mặt hốt hoảng.

Vị đại nhân nãy giờ vẫn mải mê ngắm nhìn nhan sắc của ả tiểu tam bỗng theo lời nói của ả mà tò mò nhìn theo, vẻ mặt kinh hãi tột độ. Tại sao hoàng thượng, tên cận vệ Thừa Bạch và cả Giang thân vương lại đến cái nơi khỉ ho cò gáy này chứ? Nếu họ biết hắn không lo đi làm công vụ mà ở đây mèo mả gà đồng chắc cái chức quan này hắn không giữ nổi quá!.

“Đi....đi nhanh thôi, nhanh đến chuồng ngựa, ta đã chuẩn bị sẵn xe ngựa phòng lúc nguy cấp rồi” – Đôi cẩu nam nữ sắc mặt tái mét lén chuồn ra ngoài. Nàng ngồi bàn đằng sau vô tình nghe hết mấy lời kia, dù không hiểu hết ý tứ trong câu nói của 2 người, nhưng nàng vẫn biết nếu để mấy vị công tử kia mà biết đôi gian phu dâm phụ ở đây thì chắc sẽ có chuyện vui để xem. Đúng là trời muốn nàng lo chuyện bao đồng mà! Nàng đã có cách 1 mũi tên trúng 2 con nhạn!

This is an ad

Phát hiện chặn quảng cáo!

Chúng tôi phát hiện bạn đang sử dụng chương trình chặn quảng cáo. Doanh thu chủ yếu của chúng tôi đến từ nguồn quảng cáo này, vui lòng tắt chương trình chặn quảng cáo để tiếp tục sử dụng trang web.

Cám ơn bạn đã hỗ trợ chúng tôi duy trì và phát triển trang web này.

Tôi Đã Tắt Chặn Quảng Cáo