Chương 3: Cô An Khác

An đi làm lại vào ngày 11 tháng 3, tức ngày 7 tháng 2 âm lịch. Cô hoàn toàn thay đổi từ dáng vẻ đến tính cách. Với An cũ, việc mặc váy áo nữ tính là phong cách quen thuộc, thì với mái tóc ngắn cùng bộ vest nhẹ caro xám làm An mới gây ấn tượng mạnh mẽ. Cô giống hệt một cô nàng ngổ ngáo, theo kiểu tomboy. Nhưng khá sang, và rất thu hút. Toàn thể nam giới trong công ty cô hôm ấy đều bị hấp dẫn bởi hình tượng mới của An. Họ nhìn cô lạ lẫm nhưng có vẻ ngưỡng mộ.

Thành công bước đầu. An tự nhủ. Giờ thì ngay cả tác phong làm việc cúng phải thay đổi. Cô làm việc chi tiết hơn, chăm chú nghe ý kiến từ mọi người trong team, và ra quyết định rất dứt khoát. Sự mạnh mẽ của cô khiến mọi người bắt nhịp rất nhanh. Họ làm công việc sáng tạo, nên cảm hứng luôn nảy mầm từ những đổi thay chung quanh. An biết, và thấy dễ chịu với ý nghĩ khá ngông, cô đang dần trở thánh người truyền cảm hứng cho cái tập thể vô trật tự quanh mình. Tuyệt!

Ngày đầu tiên trôi qua rất đúng với cách An mong muốn. Chỉ có mẹ An là cáu kỉnh thật sự! Bà ghét kiểu con gái ăn mặc thiếu nữ tính, nay thấy An tóc ngắn, giày tây, vest xám, thì tự dưng bất mãn, tự dưng lo âu. Dù biết con gái mình đã trưởng thành, bà cũng vẫn cứ thấy không an tâm. Có điều gì đó vẫn vũ trên mái ấm mà bà đã tốn rất nhiều tâm huyết để vun đắp. Bà thấy oi như sắp bão.

- Chào An!

- Lai là bác sao? Bác về nước thì nên thăm thú nhiều nơi cho vui, loanh quanh thành phố này toàn khói bụi, không vui đâu ạ.

An rất lễ độ. Cô thấy cách nói chuyện thản nhiên này sẽ chọc giận được ông ta. Vấn đề là ai kiên nhẫn hơn để đi đến tận cùng xúc cảm. Ai lỳ lợm hơn, ai có sức mạnh nội tâm to lớn hơn. An thật sự không biết cảm giác chiến đấu này bao giờ mới chịu buông cô ra. Nhưng đôi khi cưu mang nó rất thú vị.

Mr B thật sự không thấy ổn chút nào khi chạm mặt An trưa nay. Ông hoàn toàn không ngờ An lại công kích ông thản nhiên vậy. Như thể cô biết thừa ông đang rình mò cô khắp nơi. Như thể ông là thứ thám tử tư hạn bét bị lộ thân phận ngay từ đầu mà còn ngu ngốc cố đấm ăn xôi vậy! Quá nhục!

- Nếu cháu muốn biết thêm về mẹ cháu, thì cháu cần gặp bác nhiều hơn. Cháu không biết gì về hai người mà hàng ngày vẫn luôn gọi là ba mẹ đó đâu. Cả về cháu nữa.. Ôi, người trẻ luôn ngông cuồng và thiển cận vậy sao?

Ông nhìn thẳng, An thấy toàn bộ sự giận dữ và khinh miệt mr B dành cho cô. Và ông ta phản đòn lại An theo một cách mà cô không mong đợi.

Mẹ An không tỏ ra quan tâm. Hoặc bà cố gằng giữ cho nét mặt bình thản để An thôi không đưa vấn đề đi xa hơn. Bà biết An bướng, nên sẽ có nhiều chuyện không tìm được câu trả lời từ ngoại cảnh, cô sẽ quay lại hỏi ai đó gần gũi với cô.

- Mẹ ơi, mẹ có thật sự biết ông ta không?

An nhìn thẳng vào mẹ khi hỏi. Cô mong muốn nhìn thấy vẻ bối rối của bà, nhưng không được. Mọi thứ được kiểm soát quá hoàn hảo. Mẹ An cười một cách hồn hậu nhìn cô, nói nhỏ, bạn tên B thì mẹ có đầy con ạ!

Mr úp mở. Cô sẽ đặt biệt danh đó cho ông ta.

Rất tiếc, cô đã ghi nhận thông tin từ mr B khi lòng an tĩnh. Đây là một dạng kỹ năng. Kỹ năng, đôi khi lặn cả vào gây nhầm lẫn với bản năng của An.

- Thưa mẹ, mr B biết mẹ!

Hết. An phải tự mình kiếm các dấu chỉ để tìm hiểu xem mr B muốn nói đến điều gì? Những hy vọng hay ảo vọng của ông ta sẽ tạo ra cảnh tượng gì sau đó? Cô đóng vai gì vậy? An thật tâm muốn đóng vai kẻ đánh lừa trong cái kịch bản hỗn độn mà ông ta viết. Nhưng có vài chướng ngại mà An muốn thông suốt. Cô nhận thấy linh cảm đưa cô quay về với mẹ. Cô luôn nhận diện được một loại áp lực rất kỳ bí càng ngày càng rõ nét xung quanh mình. Đâu đó, nảy mầm những câu hỏi, đại loại như, " sao mẹ không thắc mắc với ba về tấm hình duy nhất không có thành viên gia đình lại nằm trong album ảnh gia đình?", hay" mr B khẳng định biết mẹ từ lâu, biết rất rõ nữa. Ông ta nói vậy để làm gì?"

An mất nửa ngày trong phòng riêng để kết nối các dữ liệu. Cô muốn biết chắc mình sẽ hành động chặt chẽ, không lộ sơ hở. Trước khi rời nhà, cô lên thắp hương cho ba cô. Phòng thờ buổi chạng vạng rất liêu trai, với ánh sáng nhờ nhờ từ mấy ly nến to, với bài vị của các bậc tiền nhân. Thắp nén hương lên năm bát nhang xong, cô nói khẽ:"Con đi làm việc con nghĩ. Ba phù hộ cho mọi thứ suôn sẻ nha ba!"

Bước ra khỏi phòng thờ, An không hề ngoái lại. Di ảnh của ba cô trên bệ chiu liu phàng phất một ánh nhìn nhiều ám ảnh.

Tối đó, An không về nhà. Những tối sau đó nữa, cô cũng không về nhà. Tờ giấy viết tay cô xếp ngay ngắn trên bàn ăn, gửi cho mẹ mình, có hai dòng nắn nót:" Con đi tìm kẻ thù của nhà ta. Khi nào ân oán xong xuôi, con về. Yêu mẹ!"

Người ta ở mãi trong một hoàn cảnh, thường không còn nhìn mọi thứ xung quanh mình với sự tự nhiên của nó, mà sẽ lấy cách nhìn quen thuộc từ hoàn cảnh tạo ra mình áp lên..Nhưng có những người, càng ở lâu trong một môi trường, càng phân tích sự việc khách quan đến mức triệt tiêu cảm xúc chủ thể. Như một loại robot, không có gì ngoài dữ liệu, chi tiết, phần trăm,..vv.vv. Là An.

This is an ad

Phát hiện chặn quảng cáo!

Chúng tôi phát hiện bạn đang sử dụng chương trình chặn quảng cáo. Doanh thu chủ yếu của chúng tôi đến từ nguồn quảng cáo này, vui lòng tắt chương trình chặn quảng cáo để tiếp tục sử dụng trang web.

Cám ơn bạn đã hỗ trợ chúng tôi duy trì và phát triển trang web này.

Tôi Đã Tắt Chặn Quảng Cáo