Chương 3: Ngẫu nhiên gặp mặt

==========

Tên: Mộ Dung Tư Hạ

Tuổi : 78

Lever: 51 [nguyên anh viên mãn]

Danh hiệu: [đại tướng quân Lạc Thiên Quốc], [tướng lĩnh dũng mãnh], [tướng quân ngạo khí].

==========

==========

Tên: Mạc Ảnh Quân.

Tuổi : 23

Lever: 38 [kết đan viên mãn]

Danh hiệu: [phó tướng hậu đậu], [kẻ vụn về],[phó tướng Lạc Thiên Quốc].

==========

Hừm…. lever họ cao hơn mình nghĩ… dân thường hay vài kẻ khỏe mạnh trong thành chủ yếu là lever từ 0 đến 5, thấp. So với binh đoàn này rõ khác biệt. thấp nhất binh đoàn nay ít nhất cũng miễn cưỡng đạt Trúc cơ sơ kì.

- Hửm???

Chấn Dương cau mày, vì hắn vùa nhìn thấy một tên lính có bảng thông tin rất khác thường. Trên bảng thông tin của hắn có một danh hiệu nguy hiểm vô cùng [ gian tế ]. Hắn đi đằng sau, lẫn vào giữa những bộ binh khác.

Phải biết trong tất cả các trận chiến bại từ cổ chí kim tới hiện tại đều có sự góp sức không nhỏ của thành phần bất hủ này, [gian tế] danh hiệu của kẻ ở phe khác trà trộn vào phe địch hòng điều tra tất cả thông tin có lợi cho phe hắn. Đồng thời khi giao chiến thì có thể thực hiện “trong ứng ngoại hợp” đánh cho địch tan nát đời hoa. Điều này đáng lo đấy, Liệu mình có nên báo cho họ??? mà thôi phiền chết.

Đoàn quân đi xa, Chấn Dương cũng lủi lủi đi.

Vừa đi ra, liền bị tông sầm vào. Dù chỉ thoáng qua nhưng không thể thoát khỏi khứu giác của hắn, mùi nữ nhi. Hắn thì không sao, với mức độ phòng thủ của một thằng hack game thì bị nữ nhi tông cũng chẳng dịch một mili chứ đừng nói ngã. Ngược lại, vị nữ nhi kia ngã bật ra, gẩng đầu lên, nàng nhìn người thanh niên trước mặt.

- Vểnh tai lên mà nghe tiểu tử, lão gia nhà bọn ta là Minh Nhị, tộc trưởng của Minh gia đứng đầu cái Lam thành này. – tên gia nô ưỡng ngực, mặt kênh kiệu hất cầm nói.

- Ui thế à. – Chấn Dương cười cười.

- Đúng chính là thế - tên gia nô khoái trá.

Thấy kẻ cầm đầu ngã xuống, mấy tên còn lại chần chừ không tiến lên. Liếc mắt nhìn nhau một chập, một kẻ khác đứng ra nói:

- Tiểu tử, giao cô nương sau lưng ngươi ra, liền ngươi sẽ không có chuyện, còn không đừng trách bọn ta, bọn ta theo mệnh lão gia hành sự người ngoài đừng xen vào.

- Lão gia??? Lão gia tử các ngươi là??? – Chấn Dương cười cười hỏi

- Hẳn rồi, nhưng ta lại chả biết ai như thế cả, phiền các vị tránh đường. – Chấn Dương cười.

- Ngươi …

- Tránh đường. – Chấn Dương mặt lạnh tanh, khởi động [đe dọa].

- Làm ơn… làm ơn giúp tiểu nữ, bọn họ muốn làm nhục tiểu nữ, làm ơn … làm ơn …

Vi Nhã chư kịp nói xong, liền bị tiếng quát của tên kia đánh gãy .

- Tiểu tử thối, cút sang một bên để bản đại gia hành sự. hự …

[nô lệ]??? danh hiệu này chỉ dành cho nô lệ thôi mà??? Đã là [thiên tử] sao lại trở thành nô lệ??? có khúc mắc gì chăng???

- Cô … à, vị cô nương này có sao không? … - Chấn Dương ngượng ngạo, suýt nữa hắn quên, đây không phải trái đất. Vừa đỡ vị cô nương kia, vừa đánh giá.

Cô gái này, ngũ quan sắc xảo, mày ngài mắt phượng, tuy lắm lem bùn đất, nhưng da vẫn sáng và mịn, rõ ràng là da tiểu thư, lòng bàn tay mền mại, như cảm nhận không hẳn là mền đây là da tay sau khi tu luyện đột phá mà thành.

Một đấm.

Tên gia nô ngã rầm ra đất sau khi nhận một đấm từ Chấn Dương. Một đấm toàn lực của Chấn Dương lúc này thật sự không phải là điều mà một tên gia nô tầm thường chịu được, không bạo thể mới lạ. Lúc tung cú đấm này, Chấn Dương đã “tiết kiệm” lắm nên tên gia nô chỉ gãy mấy cái xương với dập nát vài chỗ trong nội tạng, lăn ra đất mà ngất. Chấn Dương không phải là kẻ thích giết người.

Thấy động, một đám dân chúng hóng hớt xúm lại xem, trên lầu cao, mấy tên võ giả cũng ghé mắt nhìn một chút

- … ta … - Vi Nhã định đáp

- Ả đằng kia, mau tóm ả lại, không được để ả chạy thoát!!! – năm sáu tên gia nô cường tráng tay cầm gậy gỗ xồng xộc chạy đến, sau lưng gã một đám gia nô khác cầm dây thừng cùng gậy gọc hùng hổ chạy tới.

Vi Nhã vội vã đứng dậy, vòng ra sau lưng Chấn Dương, hai tay cáu chặt lấy áo choàng của hắn.

Lũ gia nô tháo chạy, hận sinh thời chỉ có hai chân, đành phải dùng hết sức bình sinh cắm cổ chạy tụt cả quần.

- Hết chuyện rồi, tản đi mấy người.- Chấn Dương xua tay đuổi đám người lộn xộn quanh đó.

Họ rời đi, xì xầm to nhỏ với nhau.

Mấy tên gia nô mặt mày tái xanh như lá chuối, lạnh ngắt như băng. Thứ chúng nhìn thấy giờ không phải là một tiểu tử nhỏ con, mà là … Qủy. Ma Quỷ. Ánh mắt lạnh lùng tàn ác đó đáng quét tới chúng như thần linh nhìn lũ sâu kiến. Cảm giác ớn lạnh chạy khắp cơ thể chúng, cổ chúng khô khốc, đũng quần có tanh hôi chảy ra, nước mắt giàng giụa.

- Làm ơn … tha … - lũ gia nô lắp bắp.

- Cút! – Chấn Dương quát ầm lên.

- Đa tạ công tử ân cứu giúp, liệu tiểu nữ có thể biết cao danh quý tánh của công tử??

Vi Nhã lùi lại cúi đầu, mặt đầy cảm kích.

- Ta là Chấn Dương, còn cô nương? cô nương tên gì??? Còn mớ lộn xộn đấy là??? – Chấn Dương hỏi thẳng.

==========

Tên: Thủy Vi Nhã

Tuổi: 18

Lever: 15 [trúc cơ trung kì – phong ấn]

Danh hiệu: [thiên tử ], [kì tài tu luyện], [kiều nữ mĩ lệ], [ nô lệ].

==========

- Tiểu nữ tên Vi Nhã, còn chuyện vừa rồi … một lời khó nói hết … - Vi Nhã cúi đầu tránh đi ánh mắt của Chấn Dương.

- Được rồi, không cần nói, tự ta xem.

Dứt câu, Chấn Dương đặt tay lên đầu Vi Nhã. Âm thầm kích hoạt [đọc suy nghĩ]. Một của sổ khác mở ra trước mặt hắn, hàng đống dữ liệu tuôn chảy, sau đó dần chuyển đổi thành các cụm từ, rồi thành các cậu, cuối cùng đúc kết thành văn bản dài hết cả cửa sổ ảo này.

Vi Nhã hơi bất ngờ, nhảy loạn, tim nàng đập loạn lên, đây là lần đầu tiên có một người khác xoa đầu nàng.

Từ khi còn bé chỉ có cha nàng, người luôn bảo vệ chăm sóc nàng xoa đầu nàng. Đó là khoảng thời gian mà đối với nàng là vui vẻ nhất cuộc đời nàng. Nàng không biết mẹ nàng là ai, từ khi nàng chào đời, mẹ nàng đã không còn nữa. Cha nàng chăm sóc nàng lớn lên, ông chưa một lần nặng lời với nàng, luôn cho nàng tất cả những điều ông có thể. Nàng đã nghĩ khoảng thời gian vui vẻ ấy sẽ mãi mãi. Nhưng, khoảng thời gian ấy không tồn tại lâu, nàng càng tiến bộ, càng mạnh mẽ thì càng nhiều kẻ tiểu nhân xuất hiện quấy nhiễu.

Hôm đó, nàng vừa bế quan kết thúc, xuất quan. Điều nàng thấy trước tiên, cũng là điều nàng không muốn thấy nhất. Cha nàng đã chết. Từng phần từng phần bị cắt ra. Tay, chân, đầu từng phần nằm la liêt xung quanh. Phần thân thì bị cạo ra từng mảng, từng mảng. Đôi mắt vẫn trừng trừng mở lớn, dữ tợn nhìn, tròng mắt nổi lên tia máu chực chờ trào ra. Phòng óc xung quanh tan hoan, đủ tỏ rõ ông đã chiến đáu kịch liệt đến múc nào. Nhưng không chỉ thế, toàn bộ Thủy gia từ lớn tới bé hơn 200 mạng người đều chết sạch, chỉ trừ nàng. Nàng hận, hận người, hận đời. Nàng khóc. Lệ châu rơi đầy, uất nghẹn đổ sụp xuống. Người khóc trời đổ mưa…

Lặng lẽ… hắn hoàng toàn im lặng khi đọc những dòng này … tâm lặng như nước.

- Nàng… hiện tại hoàng cảnh ra sao …

Chấn Dương hỏi nhỏ trong miệng, đoạn cởi áo choàng ra khoác lên người nàng. Kéo nàng rời đi.

This is an ad

Phát hiện chặn quảng cáo!

Chúng tôi phát hiện bạn đang sử dụng chương trình chặn quảng cáo. Doanh thu chủ yếu của chúng tôi đến từ nguồn quảng cáo này, vui lòng tắt chương trình chặn quảng cáo để tiếp tục sử dụng trang web.

Cám ơn bạn đã hỗ trợ chúng tôi duy trì và phát triển trang web này.

Tôi Đã Tắt Chặn Quảng Cáo