Chương 1: Vân

Tôi tên là Vân.

Tôi sinh ra và lớn lên ở biên giới Trung - Việt.

Đúng vậy, tôi là một người Hoa.

Phụ thân tôi là một vị quan của triều đình nhà Thanh, khi Thanh triều tan rã, ông nhanh chóng bỏ xuống mọi thứ mang theo chúng tôi đến Bằng Tường định cư. Phụ thân có ba người vợ, chính xác hơn là một thê hai thiếp chỉ là xã hội thay đổi, địa vị của mọi người trong xã hội đều xu hướng bình đẳng, không bỏ được hai người thiếp, ông quyết định nâng họ lên làm vợ bé. Và mẹ tôi chính là người vợ cuối cùng của ông, tục xưng bà ba.

Đại phu nhân là một vị tiểu thư quý tộc chân chính, bị bó chân. Bà ấy cho dù ở trong hoàn cảnh nào cũng luôn giữ vững lễ nghi phép tắc. Đại phu nhân chỉ sinh một người con gái, cũng là chị cả của tôi. Từ khi năm tuổi, chị cả liền bị bẻ chân để bó chân theo phong tục của giới quý tộc lúc bấy giờ, thật đáng tiếc là khi đó tôi chưa tồn tại, không, thật ra đó cũng là may mắn của tôi.

Mẹ hai sinh cho phụ thân ba người con.

Mẹ tôi thì sinh bảy. Đáng tiếc, sống trong thời loạn thế, cho dù không bị chiến tranh lan đến, đời sống khổ sở cũng đem hai người con của bà đi sớm chỉ để lại năm chị em tôi, ba chị em gái và hai em trai. Tôi là con cả của bà.

Khi tôi sinh ra, đó là quãng thời gian khá là vất vả.

Nghe nói qua nạn đói năm 45 sao? Tôi sinh ra năm 46, tôi sau này lớn lên đều không thể tưởng tượng nổi trong cái thời gian kinh khủng đó, mẹ tôi làm cách nào mà vẫn có thể giữ được tôi.

Mẹ tôi là một người phụ nữ Hoa cần cù chăm chỉ.

Người Hoa luôn rất chăm chỉ, đặc biệt là khi mẹ tôi còn rất rõ thân phận của mình, dù có bị gọi là vợ, bà ấy cũng chỉ là thiếp, mà thiếp thì cùng người hầu không có gì khác biệt.

Mặc dù phụ thân là quan nhưng ông không cho rằng "nữ nhi" cần phải đọc sách, nhất là khi đó ăn còn không có mà ăn, đọc sách biết chữ là một thứ xa xỉ đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Theo thời gian, tôi lớn dần, các em trai em gái cũng lần lượt ra đời.

Nhiều tử nhiều phúc có vẻ như không phù hợp với tình hình lúc này cho lắm, chúng tôi mặc dù không chết đói nhưng cũng không no bụng, ai nấy đều gầy thoát hình.

Mười tuổi, đối mặt với hiện trạng tôi... đã trưởng thành, tôi quyết định đi kiếm ăn.

Mạng người ngày ấy không đáng tiền, bất kể đó là ai, chỉ cần không phải là quân phiệt, tư bản và trí thức vậy thì nhất định phải chịu đói.

Tôi cảm thấy may mắn khi mà tình hình xã hội lúc đó thật sự khó khăn, khi mà ăn đều không đủ no, những vấn đề như buôn người về sinh con đẻ cái đều là một nhu cầu xa xỉ. Một đứa bé mười tuổi như tôi, không cần bất cứ ai đảm bảo liền có thể vì ăn chạy dọc giữa hai bên biên giới Trung - Việt kiếm ăn.

Vận may của tôi đó chính là không tham dự vào bất cứ hành động nào của Cộng đảng cho nên cũng không bị người săn lùng bắn chết, chỉ là đôi lúc dù không tham dự, bị lan đến cũng dọa tôi chết khiếp.

Mạng người cũng thật sự không khác cây cỏ.

Tình hình trong nước càng lúc càng đáng sợ, hồng vệ quân nơi nơi lùng soát bắt người.

Phụ thân bị tố giác.

Gia đình tôi giống như những gia đình "có vấn đề" khác, tan nát.

Mẹ nhét cho chúng tôi một ít đồ gia truyền sau đó dặn chúng tôi là chạy mau.

Hai em trai còn quá nhỏ không thể rời đi, tôi vừa khóc vừa kéo hai em gái chạy suốt đêm sang Việt Nam. Chúng tôi rất sợ!

Có nhà nhưng không thể về!

This is an ad

Phát hiện chặn quảng cáo!

Chúng tôi phát hiện bạn đang sử dụng chương trình chặn quảng cáo. Doanh thu chủ yếu của chúng tôi đến từ nguồn quảng cáo này, vui lòng tắt chương trình chặn quảng cáo để tiếp tục sử dụng trang web.

Cám ơn bạn đã hỗ trợ chúng tôi duy trì và phát triển trang web này.

Tôi Đã Tắt Chặn Quảng Cáo