Chương 1: Khởi đầu

Tôi là Nguyệt Anh. Trong thế giới của tôi, tôi là 1 sát thủ chuyên nghiệp cũng là người máu lạnh nhất trong giới sát thủ. Tôi là một cô nhi bị chính người thân vức bỏ và rồi mai mắn hay bất hạnh được đào tạo thành một sát thủ như hiện tại, mọi người trong đế quốc đen tôn tôi lên là" Đế Nguyệt Hắc" bỗng một ngày tui đi làm nhiệm vụ khi nhiệm vụ kết thúc tôi bị chính người tôi tin tưởng coi như là chị em giết giết.

- Nguyệt sở tại sao tôi coi cô là chị em tại sao cô.

Như trong nổi tuyệt vọng của tôi, pha thêm 1 chút hận cái chết của tôi thật đột ngột tại sao lại như thế tại sao?

Một luồn ánh sáng pha lẫn bóng tối vục lên trước mắt tôi. Một cái lạnh lẻo trước mắt.

- A tôi đang ở đâu thế tại sao không phải mình bị giết rồi cơ à? Cơ thể, cơ thể ngày sao thương tích?? Rồi lại những vết thương này tại sao đây là vết thương do bị tra tấn mà? Nơi này ai đã cứu mình? Không phải đây đây là thời cổ đại như tại sao, mình xuyên không rồi à thân thể này yếu quá.

- đau đầu quá những kí ức này là của ai.

- Mày là đồ tiện nhân đáng lẻ mày không nên sinh ra trong Bạch phủ, y hệt mẹ mày năm xưa đồ phế vật, làm mất hết danh tiếng của Bạch gia phế vật.

- Đau xin dì đừng đánh nữa, Đau quá, Đau quá dì ơi.

- Tại mày làm mất mặt Bạch gia đã không tu luyện được linh lực mà còn là con của hồ ly tinh. Ta đánh cho mày chết phế vậy.

Một giọng nói khác

- Mẹ à đừng nóng giận này nào cũng tra tắn nó như vậy như chắt là chưa đủ đâu nhỉ?? Gương mặt xinh đẹp này, ấy tra, ta phế. Ta sẽ tặng người một món quà coi như là thành ý vậy. Con dao này là cha ban tặng cho ta hôm nay ta sẽ dùng con dao găm bạc để phế đi mặt ngươi.

Nói xong A Ninh ngất đi.

Con dao từ trong tay người tỷ không gõ tên trong kí ức chém những vết xấu xí lên mặt nàng.

- Mẹ hay chúng ta cho muội muội tốt A Ninh xuống địa ngục đi.

- Được chuyện này theo con xử trí còn về Bạch gia không ai quan tâm nó sống hay chết đâu.

Nói xong nàng ta lấy ra giói kịch độc cho A Ninh uống, xong liền kêu người ném ra bìa rừng mặt cho thú vật ăn thịt.

- Mẹ à xửa lí xong rồi chúng ta đi coi như Bạch gia chúng ta mất đi một món đồ chơi là được.

----- Còn tiếp-----

This is an ad

Phát hiện chặn quảng cáo!

Chúng tôi phát hiện bạn đang sử dụng chương trình chặn quảng cáo. Doanh thu chủ yếu của chúng tôi đến từ nguồn quảng cáo này, vui lòng tắt chương trình chặn quảng cáo để tiếp tục sử dụng trang web.

Cám ơn bạn đã hỗ trợ chúng tôi duy trì và phát triển trang web này.

Tôi Đã Tắt Chặn Quảng Cáo