Chương 34

Tháng 9, thị trấn điểm xuyết sắc vàng rực rỡ của cây rẻ quạt.

Tôi khoác áo bước nhẹ ra phố, chỉ là tôi muốn đi dạo trong tiết trời mùa thu dịu ngọt. Vòm trời cao rộng và xanh trong. Vài cụm mây trắng trôi ngang qua. Sắc vàng của lá lấp ló trong thinh không.

Tôi một mình dạo bước trên con đường xưa cũ, vô số những chiếc lá đang rơi, phủ vàng khắp con đường rải nhựa. Tôi mong nỗi buồn trong tim mình như những chiếc lá lìa cành, theo gió cuốn đi. Và tôi cũng mong hồi ức của chúng tôi như ánh hoàng hôn kia, ngắn ngủi nhưng đẹp biết bao.

Kí ức đời người như hoa rơi trước ngõ, tôi chẳng thể nhớ nổi mình của năm ấy vì điều gì mà buồn vui thương ghét. Chỉ nhớ rằng vào năm ấy cậu xuất hiện rồi toàn bộ những năm tháng về sau mọi cảm xúc của tôi đều ẩn hiện bóng dáng của cậu, có khi mơ hồ hệt như một giấc mơ, có khi sáng ngời như vầng dương ấm áp. Và vì sợ dòng đời cuốn trôi, phai phôi hết những ân tình chưa kịp nói nên tôi đành viết vào trong nhật ký, những trang ngọt ngào lẫn chua xót.

Giống như ngôi sao băng trên trời đêm, không thể nắm giữ nhưng có thể cầu nguyện.

This is an ad

Phát hiện chặn quảng cáo!

Chúng tôi phát hiện bạn đang sử dụng chương trình chặn quảng cáo. Doanh thu chủ yếu của chúng tôi đến từ nguồn quảng cáo này, vui lòng tắt chương trình chặn quảng cáo để tiếp tục sử dụng trang web.

Cám ơn bạn đã hỗ trợ chúng tôi duy trì và phát triển trang web này.

Tôi Đã Tắt Chặn Quảng Cáo