Chương 1: I hate my life - Tôi Ghét Cuộc Sống Của Tôi

Chắc hẳn ai trong chúng ta cũng đôi lúc thấy chán ghét cuộc đời này, nghĩ rằng mình sống trên đời này có ý nghĩa gì? Mục đích sống của mình là gì? Cứ loanh quanh với những câu hỏi dạng như thế trong đầu, thỉnh thoảng léo nên suy nghĩ về cái chết. Nghĩ rằng mình chết cũng chẳng sao cả, chả ảnh huởng đến ai hết.

Thì các bạn cũng giống mình rồi đấy, khi mình viết bài này mình cũng đang có nhưng suy nghĩ vu vơ như thế nên viết ra luôn những suy nghĩ của mình.

Thật ngu ngốc khi cho rằng những bài hát với những câu từ đó là "đúng đắn". Thật ra tôi luôn nghĩ mình chết đi cũng chẳng làm sao, nhưng nếu những người xung quanh chết đi thì buồn lắm. " Bởi vì tôi chả thích điều đó tí nào". Cứ cho tôi là ích kỷ như vậy đi. Không quan tâm người khác sống hay chết và việc ghét bỏ ai đó trở thành xu hướng của bây giờ. Như lúc đó mà vẫn [cuộc sống bình yên]. Thật là nực cười... Trước màn hình là ai đó đang cố gắng tìm nối thoát và có người nào đó cất lên tiếng hát thương tiếc. Một cậu thiếu niên hiểu được chân lý đó chạy ra đường với 1 con dao trên tay.

Chúng ta bị chính cuộc sống bản thân ghét bỏ. Ép buộc quan điểm, suy nghĩ của bản thân nên người khác. Những bài hát với lời ca muốn kết liễu mạng sống của ai đó. Lúc nào cũng dễ dàng được nghe thấy trên radio. Chúng ta bị chính cuộc sống bản thân ghét bỏ. Những suy nghĩ vứt bỏ mạng sống của bản thân thật dễ dàng. Nhìn cuộc sống một cách hời hợt, nhạt nhẽo.

Không có tiền, tôi lại hát những từ ca vớ vần. Chẳng thể nhìn thấy ý nghĩa của cuộc sống này, tôi tự biết mình đang sống trong vô định vật vờ. Liệu rằng chỉ với một từ [ Cô Đơn ] có thể diễn tả hết nỗi đau đơn này hay không? Bản thân luôn giữ cái suy nghĩ ngoan cố như thế. Hôm nay tôi vẫn cô độc nằm một mình quân tròn trên giường. Những thiếu niên ngoài kia rồi cũng trưởng thành thành những người lớn. Một ngày nào đó rồi cũng sẽ già đi và rời bỏ thế gian này mà chưa hề được sống. Giống như chiếc là héo khô rời khỏi cành vậy. Tôi từng có 1 vọng tưởng rằng: mình sẽ có một thân thể bất tử cứ tồn tại mãi mãi theo thời gian năm tháng mà không phải chết đi.

Tôi chẳng quan tâm tới sự sống bản thân. Thế nhưng tôi vẫn muốn người xung quanh mình phải sống. Cái suy nghĩ mâu thuẫn như vậy sẽ làm mọi người tức giận mất.[ Những gì đúng thì hãy luôn giữ nó đúng. Nếu bạn không muốn chết, vậy cứ tiếp tục sống đi ]. Nếu xem đau buồn cũng chỉ là chuyện thường tình thì cả đời này ta cũng chỉ mãi cười một mình mà thôi. Chúng ta bị chính cuộc sống bản thân ghét bỏ. Chẳng hiểu được ý nghĩa thực sự của hạnh phúc là gì? Căm ghét thứ đang đối đầu với mình trong cuộc sống và nguyền rủa quá khứ của bản thân. Chúng ta bị chính cuộc sống bản thân ghét bỏ. Dành quá nhiều yêu thương cho lời chào tạm biệt. Nhưng lại không biết chia ly thật sự là gì? Chúng ta bị chính cuộc sống bản thân ghét bỏ.

Sẽ luôn có ai đó từ bỏ thế giới này.

Tôi không cần ước mơ hay một ngày mai khác. Chỉ cần bạn còn sống là ổn với tôi rồi. Đúng vậy đó là những gì tôi muốn nói. Chúng ta bị chính cuộc sống bản thân ghét bỏ. Cuối cùng chúng ta cũng sẽ chết thôi mà. Cả bạn, cả tôi, chúng ta rồi sẽ như những chiếc là rời khỏi cành rơi xuống mặt đất. Dù vậy chúng ta vẫn kiên cường sống tiếp. Ôm lấy sinh mệnh bản thân kiên cường bước tiếp. Giết chóc, vật lộn, cười vang, hạnh phúc, sống, sống, sống, sống. PHẢI SỐNG!

-------- PHẢI SỐNG!---------

This is an ad

Phát hiện chặn quảng cáo!

Chúng tôi phát hiện bạn đang sử dụng chương trình chặn quảng cáo. Doanh thu chủ yếu của chúng tôi đến từ nguồn quảng cáo này, vui lòng tắt chương trình chặn quảng cáo để tiếp tục sử dụng trang web.

Cám ơn bạn đã hỗ trợ chúng tôi duy trì và phát triển trang web này.

Tôi Đã Tắt Chặn Quảng Cáo