Chương 2: Trò chơi thịnh hành (2)
- Ủa?
- Nam Thương
- 3,295 Chữ
- 29/03/2020 02:40 PM
Ngoại ô, biệt phủ nhà Won.
Thế Trị hoang mang nằm rúc trong kén ngủ, chỉ để chừa đôi mắt tròn vo, dáo dác ra bên ngoài. Ngẫm lại sự việc, nó đương còn cảm thấy kinh hoảng!
Số là lần đầu tiên được đến tòa nhà mô phỏng để dạo chơi, mà không phải do giáo sư đưa đến giảng dạy, Thế Trị rất hào hứng với các bảng máy móc đẹp đẽ nơi đó. Nó được một anh khóa trên hướng dẫn cách giả lập hình ảnh, không ngần ngại, những hình ảnh đầu tiên nó tưởng tượng ra là mấy con khủng long ưa thích trong viện bảo tàng.
Thế Trị dẫu nhút nhát nhưng nó có lòng kính ngưỡng vô cùng lớn đối với những thứ lớn mạnh, hoặc có lẽ vì nó như thế nên mới như vậy.
Khi những khung ảnh đầu tiên thành hình, cũng là lúc Thế Trị cảm thấy một cỗ lực lượng không tên đang cố sức hút lấy linh hồn nó khỏi cơ thể, ý thức dần trở nên đứt đoạn. Hồi chuông cảnh báo nguy hiểm trong đầu vang lên liên hồi, thôi thúc bản năng sinh tồn của đứa trẻ.
Nó hoảng loạn, không ngừng ra hiệu đóng hệ thống máy, nhưng dường như mọi thứ đã nằm ngoài tầm kiểm soát.
Những con khủng long "sống dậy", dung nham "lăm le" nuốt chửng sự sống. Mùi hương đắng ngắt tràn vào khoang mũi. Tiếng người gào thét, dồn dập, các ảnh vật lập lòe, nhung nhúc chật cứng cả gian phòng.
Thế Trị như muốn nổ tung trước tình cảnh đó, nó kinh hãi ngã nhào xuống đất, rồi lịm đi tự lúc nào. Để đến khi tỉnh lại thì bản thân đã ở nhà..
"Đáng lẽ mình không nên cùng Del và Bol đến nơi đó", thỏ ảo não nghĩ.
Nỗi can đảm vừa le lói trong tâm hồn chú thỏ Thế Trị tựa như ngôi nhà cũ kĩ, quanh năm vốn đóng kín, một lần thử mở cửa đón khí trời thì bị gió lốc dập tan nát.
Thế Trị hướng nội, rất ít khi giao thiệp với ai, mỗi ngày đều đặn, chỉ đơn giản đến trường học tập rồi lặng lẽ trở về nhà. Không có sở thích gì đặc biệt, cũng không có dũng khí đối mặt với điều gì. Cơ bản thì nó còn chưa từng đi qua hết các gian trong tòa nhà nó học suốt bấy lâu, lấy đâu mà đến nơi đông đúc, chuyên nghiệp như tòa nhà mô phỏng để dạo chơi.
Dẫu thuộc huyết thống gần, nhưng thay vì mờ nhạt như người anh Thế Trị, Del và Bol từ nhỏ đã luôn rất nổi bật. Cũng thay vì bản dạng nguyên sinh là thỏ thì Del và Bol lại là cáo tuyết!
"Không thể so sánh giống loài được!", Thế Trị luôn tự an ủi như thế.
Từ hư không đâm xuống những cột sáng vĩ đại, giăng ra lớp màng mỏng lốm đốm bụi vàng, mỹ lệ nằm lưng chừng trên cao nhìn xuống thềm khiêu vũ bất tận, nơi soi rõ đáy đại dương.
Mặt trần cao vời vợi, hút từng tia sáng rơi như sao băng, đậu lên lớp dung dịch kỳ dị, chờ đợi tan biến. Ngày ra trông rõ bầu trời Vie trong veo, đêm về lại xuýt xoa sự tĩnh lặng của mùa Hạ.
Bao quanh toàn bộ không gian là tấm lưới bảo vệ tuyệt đẹp, được đan móc tỉ mỉ từ những sợi tơ năng lượng.
Nội thất trang hoàng ngăn nắp, từng món vật phẩm đều toát lên vẻ cao quý, sang trọng. Như một định nghĩa về đẳng cấp đích thực.
Trên lớp bụi vàng, hai thiếu niên trong trang phục trắng phau, bừng sáng giữa màn đêm, đang cùng tấu khúc đàn Pergin – Một loại nhạc cụ có tên gọi cổ là Piano.
Nét mặt họ dẫu còn vương sự non trẻ, nhưng khí thế lại hoàn toàn khác biệt, có thể trông ra là những con người ưu tú, sớm được đào tạo bài bản.
Trong lúc thiếu niên bên trái hẵng còn đắm chìm, người bên phải đã sớm nhận ra chú thỏ rụt rè trốn sau những lùm hoa Mo-mo trắng phau. Nếu không tinh mắt, thật khó để nhận ra thân ảnh tròn trịa ấy.
Thiếu niên ngừng hẳn, vươn tay, đôi mắt cong cong, mời gọi:
Thế Trị lập tức nương theo và đến bên thiếu niên, cuộn mình giữa cái ôm rộng lớn. Hương vị thanh mát, nam tính vờn quanh mũi khiến chú thỏ thêm an lòng. Bên tai vẫn là khúc đàn huyền diệu, Thế Trị bỗng cảm thấy trong tim có dòng nước ấm rót vào, lại có chút xót xa, thỏ nhỏ thút thít:
- Del, có phải anh khiến mọi người rất tức giận không? Anh đã phá hư nơi đó. Nhưng anh không cố ý đâu, anh rất sợ.. - Thanh âm mỗi lúc một nhỏ dưới ánh nhìn dịu dàng trên đỉnh đầu.
Bol ngừng chơi, nhưng tiếng đàn vẫn vang đều đặn một cách quái dị.. Hóa ra là nhạc tự động! Hai người họ từ nãy đến giờ chỉ đang giả vờ đánh đàn thôi!
Thế Trị trông thấy mà thất thần, giương mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn còn lại kia. Cảm thấy tủi thân khôn xiết!
Bol nhún vai, vẻ mặt có phần dửng dưng, trả lời:
- Del không cảm thấy kỳ lạ khi Trị tạo ra được thứ khổng lồ đó ư? Bol có cảm giác khác về điều này . – Ngừng một chút, khóe mắt lướt qua chú thỏ còn ủ rũ. – Dù sao chúng ta cũng là thành viên nhà Won nên một chút nguy hiểm cũng phải làm quen thôi.
Sắc mặt Thế Trị thoáng do dự, Bol nhanh nhảu cướp lời:
- Trị có thấy sảnh mấy hôm nay trang trí lạ không. Đây là thiết kế của Bol, ngầu chứ?
- Vì hai tháng nữa, ông sẽ quay trở về với một bữa tiệc linh đình nên rất nhiều khách tới chúc mừng. Hình như sẽ có cả một vị trong *Hội đồng Tinh hệ Thổ ghé qua, vô cùng cao quí đấy! Nhưng, mời được ngài ấy tới, hẳn là có việc cực kì quan trọng đây . – Del suy tư.
Sau hồi tán gẫu, Del và Bol rủ nhau đi triển lãm trò chơi "Vô hạn vũ trụ" đang thịnh hành. Thế Trị thì bị hai cha gọi đến thư viện.
Vừa đặt chân vào, Thế Trị lập tức bị bầu không khí nặng nề "đánh úp" tới. Lúc này, nó cũng đã quay về *dạng hợp thể, áo quần chỉnh tề.
Ngồi cạnh là cha nhỏ, người như thường lệ ôn tồn vỗ về mái tóc nó, trên gương mặt thanh tú luôn mang ý cười dịu dàng. Trái ngược hẳn với cha lớn – Vị đang ngồi trước mặt đây, ngài luôn nghiêm khắc, thâm trầm.
- Trị, hôm nay con cùng hai nhóc nhà Melbourn đến tòa nhà mô phỏng của trường học phải không?
- Vâng, thưa cha Lâm. – Đứa trẻ nơm nớp trả lời.
- Thưa? Dạ, con sẽ thử.. - Thế Trị sửng sốt. Nó vội cúi đầu, khó nén nụ cười trên môi. Đưa mắt trộm nhìn người cha hiền từ.
Hai ánh mắt chạm nhau, cha Lind mở lời: "Còn việc con ngất xỉu, kể rõ ta nghe đi."
Nhìn bóng dáng con trai rời đi với vẻ mặt lâng lâng, ngài Lâm ôm lấy Lind, hai mắt nhắm nghiền, nói bên tai *bạn lữ: "Nhóc con *" gà mờ "nhà mình khi không kích hoạt ra thứ đó, ta e có chuyện xấu chứ không đơn thuần là máy móc bị hư. Ta sẽ điều tra, em yên tâm".
Lind khẽ ừ, rồi lại hướng mắt đến sườn mặt mạnh mẽ của người đàn ông, quở trách:
- Ta chỉ hi vọng nó mạnh mẽ hơn một chút, tương lai có thể nó sẽ trở thành người kế nhiệm. Nhưng, có vẻ nó càng lúc càng ngược với kỳ vọng của ta. Thằng bé rất sợ ta, sợ mọi thứ luôn ấy chứ! Em đừng áp đặt suy nghĩ của em lên thân phận của Trị, được không?
Vấn đề của Thế Trị luôn khiến đôi chồng - chồng nảy lên mâu thuẫn.
Dòng máu của nhà Won thuần túy là con người – Sinh vật lớn mạnh từ thời cổ xưa và ngài Lâm cũng thế, còn *bản dạng nguyên sinh của Lind chỉ đơn giản là thỏ trắng – Giống loài nhỏ bé, đáng yêu.
Vậy mà, đứa trẻ sinh ra lại mang bản dạng của Lind mà không phải của ngài Lâm, thậm chí cả đường nét trên khuôn mặt cũng như đúc cha nhỏ, chẳng thừa hưởng tí gì từ cha lớn ngoài *ấn ký 50 lúc ba mươi ngày tuổi và thuộc tính *M.
Vì thế, ngài Lâm đặt nó tên "Thế Trị" với niềm tin tương lai đứa trẻ sẽ trở nên hùng dũng, phá vỡ giới hạn. "Thế" là thế gian, khí thế. "Trị" là ngự trị, cai quản. Cái tên biết bao sức mạnh! Đồng thời, áp dụng phương pháp giáo dục cứng rắn ngay từ khi nó còn nằm nôi.
Nhưng dường như ông trời thường không cho ai toại nguyện. Thế Trị lớn lên như bây giờ đây. Chỉ giỏi nấu nướng, đọc sách và làm nũng, lại còn hướng nội rất nặng. Phương pháp giáo dục đầy tâm huyết hoàn toàn thất bại!
Thành viên trong nhà nhiều lần đề nghị họ sinh thêm con, nhưng Lind không chấp thuận, người muốn toàn tâm toàn ý nuôi lớn Thế Trị để đứa bé không phải chịu sự ghẻ lạnh. Ngài Lâm cũng đồng tình với điều đó, ngài không muốn vợ chồng lại thêm khoảng cách.
Lind vùng khỏi vòng tay ngài Lâm, họ chẳng nói với nhau câu nào nữa..
Chiều tối, nội thành, nhà Dumia.
- Chính, giáo sư cho mẹ biết là con sẽ tham gia kỳ trại nào đó ở ngoại ô. Mẹ nghĩ nó hợp với con đấy chứ.
Từ gian bếp, bóng dáng người phụ nữ đoan trang thoáng hiện ra, trên tay mang theo vài món ngon cho bữa tối. Chờ sẵn bên bàn là người đàn ông mặt mày đăm chiêu đang đọc báo. Tuệ Chính ngồi cạnh ông nhấp từng ngụm nước ép, khẽ gật đầu, chợt nghe:
- Con rớt hạng rồi nhỉ. Thấy thằng bé này thế nào? Ta cảm thấy nó có triển vọng hơn con nhiều đấy, nhóc hết thời . – Ông Nyb cười tủm tỉm, chỉ tay vào thân ảnh cậu thiếu niên trong trang phục đỏ ngạo nghễ trên tin tức.
- Con không biết. Nhưng ba có thể đừng gọi con vậy không? – Tuệ Chính nhàn nhạt đáp.
Người mẹ cười hiền, chuyển đồ ăn giúp hai ba con: "Anh đừng nói thế, con có thể bị tổn thương đấy. Chúng ta ủng hộ con mà ."
- Emi đừng kỳ vọng nhiều vào thằng oắt con nhà mình. Nó có làm được gì đâu . – Ông Nyb chọc ngoáy.
Thiếu niên vẫn kiên quyết giữ im lặng. Emi đánh vào vai chồng.
Giải quyết xong cơm tối, Tuệ Chính dự định sẽ không đấu "Vô hạn vũ trụ" nữa mà dành thời gian ngủ sớm một hôm. Về phòng, vừa đặt lưng xuống, tin nhắn từ Tuol đã gửi đến: "Đi triển lãm" Vô hạn vũ trụ "không, Tuệ?". Ngẫm nghĩ một lúc, cậu thay đổi ý định.
Tuệ Chính rời giường, đổi bộ trang phục đơn giản, đến đợi trước điểm hẹn.
Tuol sau khi nói lời tạm biệt và nhận cái ôm nồng thắm từ hai mẹ, lập tức đến triển lãm.
Cô bé xuất hiện với chiếc váy trắng nền nã dài quá gối, trên mái tóc đỏ sậm, bồng bềnh thắt chiếc băng đô ngà ngà phù hợp, trông vừa trong sáng, đáng yêu, lại tôn lên ánh mắt thuần túy của tộc người cá. Đôi môi thiếu nữ phơn phớt cam luôn mang nụ cười tinh nghịch, dễ khiến người ta có cảm giác gần gũi.
Tuệ Chính thầm hài lòng với khí chất ngây ngô này của người bạn mới quen. Hiếm khi mở lời khen: "Trông cậu xinh thật. Cũng trễ rồi, đi thôi ."
Phòng triển lãm được thiết kế như đúc thiết lập của "Vô hạn vũ trụ", chứa đựng tất cả các loại mô phỏng bản đồ, khí hậu, nhân vật, vũ khí, phương tiện, vân vân. Khiến khách tham quan có cảm giác chân thực nhất khi đặt chân vào. Đồng thời cho ra mắt một số sự kiện, thiết bị, mẫu mã mới.
Đối với những ai hâm mộ cuồng nhiệt, hẳn là hạnh phúc phát khóc. Ngay cả Tuol, người chỉ dùng Gamingmare để gặp gỡ thần tượng trong tiểu thuyết cũng phải trầm trồ, mãn nguyện.
Nhưng ngoài đẹp ra thì những mô phỏng này đều khá quen thuộc đối với những ai từng chơi qua trò chơi, nhất là những người như Tuệ Chính. Ngoài cảm xúc bỡ ngỡ ban đầu thì sẽ mau nhận thấy triển lãm khá nhàm chán.
Mãi mới phát hiện được thứ thực sự đáng để để tâm đến. Đó là mô hình thử nghiệm lấy cảm hứng từ chiến hạm của vị tướng Amol - Người từng có công lớn trong lịch sử khai phá các hành tinh, tổ tiên của chủng người Amurd – Chủng người hiếu chiến và mạnh mẽ nhất, nhưng vì một lý do nào đó, họ đã sớm biến mất.
Truyền thuyết của "Vô hạn vũ trụ" kể rằng, chiến hạm Amol được ca tụng là chiến hạm bất bại vì nó có linh hồn để tiến hóa như sinh vật sống.
Vậy nên, ngoài ấn tương về khả năng chiến đấu và sức bền phi thường, còn tồn tại những câu chuyện về các công năng thần bí tự phát triển nên bởi hệ thống trí năng siêu việt xoay quanh chiến hạm.
Nổi tiếng nhất là khả năng lưu trữ và xuyên qua thời không, có thể bảo tồn sinh mệnh của chiến binh và thay đổi thế trận.
Sau khi được người máy giới thiệu truyền dữ liệu cặn kẽ về con tàu vào trí não, kết hợp với hoàn cảnh trong triển lãm, hai người Tuệ Chính và Tuol đã hoàn toàn mê mẩn. Như nhận ra điều gì, Tuệ Chính vô thức thốt lên:
- Mô hình cung cấp bị thiếu một bộ phận .
Tuol khó hiểu nhìn cậu: "Thiếu gì cơ? Làm sao Tuệ biết? Tớ có thấy thiếu gì..". Chưa dứt lời, giọng nói xa lạ từ đâu vang lên:
- Đúng là thiếu thật nhỉ .
Quay đầu lại, một thanh niên cao lớn, miệng nhai đồ vặt, trông vô cùng hợm hĩnh đang tiến đến. Tuệ Chính theo bản năng đứng chắn phía trước Tuol. Cậu nhận ra người vừa phát ngôn là Leo – Nhân vật đang ngạo nghễ chiếm giữ bản tin "Vô hạn vũ trụ" những ngày quyết liệt gần đây. Cũng là đối thủ nặng ký nhất cản bước cậu tiến vào giải đấu...
Chú thích:
*Dạng hợp thể: Hình người (chi tiết chương 0).
*Bản dạng nguyên sinh: Hình dạng chủng loài gốc (chi tiết chương 0).
*Hội đồng Tinh hệ: Bộ phận quản lí hệ hành tinh (chi tiết chương 0).
*Bạn lữ: Vợ/ chồng, người cùng chung sống, sinh hoạt lâu dài.
*Gà mờ: Nghiệp dư, không thạo.
*Ấn ký 50: Thang điểm đánh giá cao về tố chất (chi tiết chương 0).
*M: Thuộc tính nam, vai nam bất kể nam/ nữ (chi tiết chương 0).