Chương 3: Trò chơi thịnh thành (3)

Tại chính sảnh triển lãm, trên màn hình không gian khổng lồ, lơ lửng giữa trung tâm, trận đối kháng quyết liệt của hai phe cơ giáp đang được phát sóng trực tiếp, thu hút hàng trăm con mắt say mê dán vào.

Ai nấy cũng đều hồi hộp, chờ đợi kết quả cuối cùng của trận đấu.

Ngay giây phút quyết định, bỗng nhiên, “bụp” một tiếng.

Toàn bộ hệ thống máy móc đồng loạt ngừng hoạt động.

Chưa ai kịp phản ứng chuyện gì vừa xảy ra thì lại “bụp” lần nữa.

Cả gian phòng rộng lớn đột ngột rơi vào bóng tối, khiến mấy trăm con người đương trong trạng thái ngơ ngác phải xôn xao, hoảng sợ.

Vài vị khách mất bình tĩnh thét lớn. Cục diện càng thêm rối loạn.

Mấy người thanh niên vội trấn an họ, sau đó nhanh nhẹn thông tin cho cứu trợ.

Đám đông rốt cuộc bình ổn trở lại. Song, nỗi bất an chẳng hề vơi đi.

Quay lại thời điểm hai giờ đồng hồ trước…

Sau khi nhận ra Leo. Hai người Tuệ Chính nhìn gã, khó hiểu. Chỉ thấy gã hất cằm:

- Đấu một ván đi. Mày là Tuệ Chính hử? Tao vẫn chưa có dịp đấu với mày đấy. Biết tao chứ, là Leo.

Tuệ Chính nhíu mày, không đáp. Gã tiếp tục chỉ tay vào Tuol:

- Thắng, nhường mày suất thi đấu. Thua, cô bé kia đi với tao.

“Bốp!”

Tuol sửng sốt, chưa kịp đáp lời. Vừa quay sang đã thấy người bạn ôn hòa của mình vung cho đối phương một đấm. Cô bé trợn tròn mắt, khiếp đảm kéo Tuệ Chính chạy đi.

Leo lồm cồm bò dậy. “Con bé kia làm gì đấy! Mày đang sợ à, Tuệ Chính? Mày đúng là hết thời thật rồi. Ranh con học đòi mà! Tốt nhất đừng có tham đấu nữa!”, gã hùng hổ giật lấy cổ áo Tuệ Chính, chửi ầm lên.

Vừa nãy bị bất ngờ nên gã không kịp phản ứng, loạng choạng ngã xuống đã mất mặt lắm rồi. Vậy mà thằng nhóc đánh gã lại cứ thế ngang nhiên rời đi. Còn trâng mắt nạt nộ:

- Câm miệng!

Leo cảm thấy máu trong người sắp trào ra đến nơi. Nếu không làm gì được cậu ta, gã nghĩ mình sẽ đột tử mất!

Nhưng hành động của bản thân gã đã xâm phạm đến quyền bình đẳng giới, đánh trả thì chỉ có chịu thiệt, nên đành nén giận.

Tuệ Chính cũng chẳng biết sợ là gì, dõng dạc thách thức lại.

Vì vậy, hai người quyết định đấu một trận. Dẫn tới cả đám người chen chúc nhau ở sảnh theo dõi phát sóng trực tiếp.

Khi ấy, Del và Bol vừa tới, chưa kịp hiểu chuyện gì cũng vội vã chạy vào hóng hớt. Đứng ngay vị trí quan sát tốt nhất, Del bắt gặp bóng dáng quen thuộc gần sàn đấu.

“Em đi với ai đấy, Tuol? Bọn anh qua chỗ em nhé.”

Đang thấp thỏm phía bên kia, Tuol nhận được tin từ Del. Cô bé vội gửi định vị để cặp sinh đôi dịch chuyển đến.

Bol tò mò hỏi: “Sao tự dưng đấu lớn vậy mà không thông báo gì?”

Nghe cô bé ngắn gọn trình bày, họ cảm khái hôm nay thật may mắn. Nhưng Tuol lại chẳng mấy vui vẻ mà còn khá lo lắng.

Không gian vừa mở ra.

Khí thế chuyên nghiệp của Leo và Tuệ Chính đã lập tức tạo nên hiệu ứng tích cực cho khán giả. Đặc biệt là dáng vẻ bí ẩn kia của Tuệ Chính, đối chọi với sự nhốn nháo phía Leo, càng dấy lên hứng khởi trong lòng người xem. Khiến màn mở đầu thêm thành công, thu hút.

Trò chơi lấy bối cảnh thời kỳ sơ khai của vũ trụ, khi các hành tinh dần được khai phá, nhiều chủng người mới bắt đầu xuất hiện. Họ tranh giành tài nguyên, đất đai của nhau và phải chiến đấu chống lại những chủng sinh vật kỳ dị, hung hãn.

Chiến tranh nổ ra, cùng với sự xuất hiện của vô số loại vũ khí đáng sợ, những cơ giáp tối tân minh chứng cho thành tựu khoa học – kỹ thuật vĩ đại. Nhưng cũng đồng thời làm bùng lên các loại bệnh dịch, tệ nạn. Để lại cuối cùng chỉ còn những đau thương, mất mát.

Trong cuộc chiến khốc liệt, người thắng kẻ thua, đan xen giữa lòng tham, sự hận thù và tinh thần quả cảm. Người chơi hóa thân thành những chiến binh dũng mãnh, điều khiển tàu không gian xuyên qua một thời đại nhuốm trong máu đỏ và thây khô. Sẵn sàng đương đầu với mọi kẻ thù, thống nhất vũ trụ, lập lại hòa bình cho nhân loại để trở thành những vị thần, vị tướng bất tử mãi ghi tên vào huyền thoại.

Với cốt truyện lôi cuốn, đồ họa tinh tế, sáng tạo, “Vô hạn vũ trụ” đã thành công thu hút hàng tỷ người chơi qua các năm. Nghiễm nhiên trở thành trò chơi thịnh hành nhất thế kỷ, đồng thời có tầm ảnh hưởng và tính giáo dục sâu sắc đối với thế hệ trẻ.

Tuệ Chính dẫu đang mất phong độ trên truyền thông nhưng cậu vẫn là một tuyển thủ có kinh nghiệm và đầu óc nhạy bén. Leo khôn ngoan ý thức điều đó, không quá kinh thường đối thủ. Gã tuy kém kinh nghiệm hơn Tuệ Chính nhưng lại có lợi thế của người sắp trưởng thành, hiển nhiên về một số phương diện sẽ áp đảo cậu nhóc 16 tuổi.

Thế nên ở trận đầu, hai bên vẫn trên tinh thần kìm kẹp lẫn nhau để kéo thời gian thu thập tài nguyên và củng cố lực lượng.

Trong quá trình đó, Tuệ Chính chạm phải một vật lạ, trông giống bánh răng nhưng không hẳn là nó, kích cỡ chỉ vừa lòng bàn tay. Chẳng rõ linh cảm từ đâu, Tuệ Chính cất nó vào không gian tùy thân.

Khơi mào trận hai. Leo kích nổ tan tành mấy hành tinh nhỏ gần vị trí của Tuệ Chính.

Hai đội quân lao vào đánh nhau ác liệt, nhưng thủ lĩnh vẫn chưa trực tiếp đối đầu.

Dưới thế công cường bạo của quân Leo, phe Tuệ Chính như đang rơi vào thế hạ phong, khiến vài khán giả nữ tỏ vẻ thất vọng.

Nhưng những người tinh ý lại tấm tắc thưởng thức. Bởi từ đầu đến cuối, Tuệ Chính chẳng hề có dấu hiệu thua, mà cầm cự rất vững vàng.

Kết quả là hai bên giàn hòa tới hết trận bốn dưới tình thế: Leo công, Tuệ Chính thủ.

Sự trốn tránh của Tuệ Chính suốt ba trận làm Leo cảm thấy ngờ ngợ. Dẫu vậy, gã vẫn phải hạ về thế phòng ngự để tập trung phục hồi. Vì quân gã sắp cạn kiệt rồi.

Chỉ chờ có vậy, Tuệ Chính bất ngờ tham chiến.

Cậu ta không để cho phe địch chút nhún nhường nào, nã đạn như muốn sống chết với đối phương. Làm Leo phải bối rối đánh trả, cũng chẳng dám lơ đễnh nữa.

Nụ cười trên môi gã nhạt đi khi địch dần chiếm thượng phong. Gã không thể ngờ, Tuệ Chính «nhun nhủi» khi nhập trận, giờ đây như mãnh thú lao vào cắn xé con mồi, binh lực tràn trề, giăng bẫy khắp nơi. Thậm chí còn khiến nội bộ của gã xuất hiện dấu hiệu bị xâm nhập.

Trong lòng Leo sinh ra khủng hoảng.

Gã khó tin nhìn tên nhóc kém tuổi mình kia. Nỗi xấu hổ, tức giận lấy mất lý trí, gã luống cuống bỏ lại quân binh, mù quáng đuổi theo tập kích tên thủ lĩnh địch “trơn” như lươn trước mắt.

Tuệ Chính chớp thời cơ điều lực lượng kích nổ căn cứ của gã. Leo bấy giờ mới bàng hoàng nhận ra cũng không còn kịp trở tay nữa.

Đương lúc gã thất thần, Tuệ Chính nện thẳng một kích vào đội chủ lực của địch.

Tuệ Chính không ngờ chiến thắng đến nhanh như vậy, kết thúc chỉ bằng đòn rất cơ bản. Những tưởng sẽ phải giằng co tới chục trận.

Kỳ thực, tốc độ và sức mạnh tự nhiên của Leo khiến cậu rất tán thưởng. Trong giây phút ấy, Tuệ Chính thấy rõ gã đã phản ứng lại nhưng tiếc là vẫn chậm một bước.

Cậu khó lòng nén đi nụ cười đắc ý. Mồ hôi trộm rơi sau lớp áo.

Tưởng chừng thắng bại sắp đến hồi phân định. Nào ngờ, không gian xung quanh bỗng nhiễu loạn. Tại góc khuất, vật lạ Tuệ Chính nhặt phải trước đó đã âm thầm thu thành một ký hiệu nhỏ, dung nhập vào làn da trên bả vai cậu ta.

Tuệ Chính và Leo bị bức phải rời khỏi thế giới trò chơi ngay.

Hai người hồi tỉnh trong tiếng kêu sợ hãi của đám đông theo dõi trận đấu. Không rõ chuyện gì đã xảy ra, toàn bộ hệ thống máy móc của triển lãm, vốn đẹp đẽ, hoàn thiện, giờ đây đã đình hoạt động hết.

Ba người Tuol, Del, Bol cùng vài người khác vội vàng nhấc Tuệ Chính và Leo vừa tỉnh rời khỏi sàn đấu. Rất nhanh sau đó, bộ phận kỹ thuật đã xuất hiện để giải quyết.

Ở thế giới này, những việc cỏn con như trục trặc kỹ thuật hay tai nạn công nghệ vô cùng hiếm gặp, hầu như chẳng bao giờ xảy ra, nói gì đến chuyện mất điện. Huống hồ, triển lãm này còn là nơi nhiều người lui tới. Vậy mà xảy ra tình cảnh đáng sợ đến vậy. Làm ai cũng phải đau đầu thắc mắc.

Trong khi đó, Tuệ Chính – Người xui xẻo trải qua những hai lần cố sự như vậy trong một ngày, đang hết sức hồ nghi.

Bol trông đôi mày xoắn tít lại kia, hiểu nhầm rằng Tuệ Chính hẵng còn kinh hách, quen thói an ủi Thế Trị ở nhà, mau mồm dỗ dành:

- Đừng sợ, đừng sợ. Không sao đâu mà. – Còn tự nhiên vỗ vỗ vai người ta. Tuệ Chính chẳng nói chẳng rằng, gạt nhẹ tay cậu xuống.

Sau hồi lặng thinh, Leo nãy giờ vẫn xị mặt cất lời:

- Tao thật sự thua mày, Tuệ Ch…


Gã đỏ cả mặt lao vào Tuệ Chính. Del cuống cuồng giữ vai gã. Tuol và Bol cũng vội khuyên nhủ.

Sở dĩ “Vô hạn vũ trụ” có tính đào tạo cao vì nó được thiết lập vô cùng chân thực, ngẫu nhiên. Mọi sự thành bại trong thế giới trò chơi hoàn toàn dựa trên nước đi của tuyển thủ.


Phong cách của gã còn rất bản năng, vừa đơn thuần vừa không có chiến thuật sâu sắc. Cơ hội đến là cứ đâm đầu vào đánh. Còn không thì cứ hàm hồ kháng chiến để giành thế chủ động trước đã, rồi tính sau.

Vậy mà, nhờ thiên phú cao, gã càng đánh càng thắng, càng thắng càng ngạo mạn.


Tuy nhiên, gã không ý thức thực tế rằng, những tay gã từng kinh qua hầu hết đều là dân nghiệp dư hoặc bán chuyên, chưa đủ trình độ để đối kháng với loại hình “hổ báo” như gã.

Vả lại, thời điểm đánh trận, gã cũng chỉ chăm chăm làm sao mau kết trận. Nên dù có thắng bao nhiêu lần đi nữa, gã cũng chẳng “bới” được bài học kinh nghiệm gì từ đối thủ.


Do đó, sự kiện chạm mặt với Tuệ Chính ngày hôm nay có thể sẽ trở thành bước tiến mới trong sự nghiệp của Leo. Để gã hiểu rõ muốn mạnh hơn, muốn chạm tới đỉnh cao còn cần trải qua những gì.

Lắng nhắng đủ, cả năm đàng hoàng ngồi xuống trò chuyện. Nhờ vậy mới biết, bọn họ đều sẽ có dịp gặp lại ở kỳ trại ngoại ô.


Hiềm khích giữa cả hai vậy mà vô thức hóa giải.

Thời điểm hai tuần sau, tại trại tập huấn thiếu niên, ngoại ô Dumia.


Mãi khi hiệu lệnh tập trung phát lên, họ mới tạm im ắng.

Vị giám thị áo quần trắng phau, nổi bật giữa trung tâm, nghiêm trang tuyên bố khai giảng kỳ trại. Hắn nhanh gọn tiến hành giới thiệu và phổ biến qui định. Khiến buổi lễ được mau chóng kết thúc nhưng vẫn đầy đủ, long trọng.


Giờ nghỉ trưa.

Tuol tắm rửa sạch sẽ xong, bạn cùng phòng cũng ngủ mất rồi. Nhưng cô bé vẫn cảm thấy đói, nên quyết định đi tìm đồ vặt lấp bụng.


Vội vã quay lưng. Nhưng ánh mắt tinh tường đã bắt lấy vệt sáng phía xa.

Tuol tò mò, thận trọng tiến đến nhặt vật lạ. Lại không dám dừng chân ngắm nghía, đành cất vào túi, dáo dác biến mất. Chẳng hề nhận thấy đôi con ngươi trong bóng tối đang chăm chú theo dõi mình.


Cô bé thích thú xỏ vào sợi dây chuyền trên cổ. Nhưng nghĩ nghĩ lại thôi. Liên lạc cho Tuệ Chính. Được chấp thuận liền vui vẻ đến chỗ cậu bạn.

Phía ký túc ban Cơ khí, trong căn phòng sáng sủa, hai thiếu niên ngồi đối mắt nhau.


Vô tình trông thấy cổ chân Thế Trị, cậu hỏi: “Chân anh có vết gì vậy?”

Thế Trị ngượng ngùng đáp: “À, là bớt đó, từ nhỏ đã có rồi. Trông hơi xấu nhỉ.”


Vừa lúc Tuol tới, do cả hai rất gần. Nên từ góc độ của cô bé thì trông như thân hình cao lớn của Tuệ Chính đang phủ lấy Thế Trị vậy. Và bàn tay ai kia “bấu víu” trên nền da tương phản càng khiến tình cảnh trở nên cực kì xấu hổ.

Tuol che miệng, không dám lên tiếng, thầm mắng bản thân, nhưng lại vô thức hưng phấn.


Đến khi Tuệ Chính nói tiếp:

- Hình xăm này mới xuất hiện cách đây vài ngày, em cũng không biết nó là gì. Trông na ná cái bớt của anh nhỉ.


Thế Trị chợt nhớ ra, thốt lên: “À! Dưới ngón cái của Bol và trước ngực Del cũng có hình xăm này. Từ hồi họ còn rất bé đã xuất hiện rồi cơ, do cha mẹ đánh dấu để phân biệt đấy.”

Lát sau, đôi anh em đến. Quả đúng như nó nói. Nhưng khác biệt ở chỗ, bánh răng của họ không phải một cái nguyên vẹn mà là hai nửa ghép vào nhau.

Tuol hứng trí bừng bừng, dệt ra vô số giả thuyết cô bé từng đọc trong truyện. Huyên thuyên một hồi, chợt nhớ đến Leo, cô bé gọi ngay cho gã.

Khi thấy mẩu kim loại, Leo nói: “Cái này giống linh kiện của một loại máy anh từng thấy trong phòng thí nghiệm của cậu ở khu quân sự thành phố Dương”. Không quên đá xéo Tuệ Chính: “Mày giỏi cơ khí vậy mà chẳng biết à ?”, gã chỉ tay về phía tòa nhà bên trái, “Tụi bây có thể đến đó tìm hiểu, phía sau là một xưởng máy móc rất lớn. Buổi trưa ăn cơm tao thấy không ít sinh viên ra vào nhưng lại không dùng để học tập.”

Năm người còn đang tò mò, liền theo Leo đến nơi gã nói.

Họ không thể dịch chuyển vào luôn trong xưởng được, mà phải đáp xuống con đường phía bên ngoài, sau đó đi bộ vào.

Hai bên đều là cây cối um tùm, mát lạnh cả khoảng sân dưới ánh mặt trời đỏ rực. Mặt đất cũng rất gồ ghề, chứng tỏ ít người lui tới. Lại đang trong giờ nghỉ trưa nên càng hiu quạnh, vắng vẻ. Từ đây nhìn qua sẽ thấy ngay nhà ăn.

Hình ảnh bóng đen sượt qua tâm trí Tuol, cô bé lập tức dừng chân, hô: “Hay thôi, chúng ta trở lại đi. Tớ… thấy nắng quá.”

Nghe thế, ngoại trừ Thế Trị nhát gan dường như cũng linh cảm thấy gì đó thì bốn người kia đều phản đối. Bol nói: “Vậy cậu về trước đi, bọn tớ…”

Lời còn chưa dứt, lùm cây bên đường “loạt xoạt”.

Tuệ Chính phản ứng nhanh, ném viên đá về phía ấy. Kẻ lạ tháo chạy.

Leo dẫn đầu bốn chàng trai vội đuổi theo mặc cho Tuol và Thế Trị sợ mất mật muốn ngăn cản, lại không dám lên tiếng, đành chạy phía sau.

Dừng trước mô đất nhỏ khuất sau căn xưởng thì mất dấu. Kẻ đó dường như đã cố tình dẫn họ đến đây.

Năm người đề phòng quan sát xung quanh. Chợt nghe Leo kêu lên:

- Xem ở đây có gì này! – Gã vạch lùm cỏ để lộ một cánh cửa không gian.

Chẳng vội để ý thứ đó, Del nheo mi nhìn gã. Còn Bol hướng mắt về phía Tuệ Chính tỏ ý thăm dò, thấy cậu ta cũng sâu sắc nhìn sang, lập tức hiểu ý.

Tuol, mắt xanh đảo lia lịa, nắm chặt tay Thế Trị - Người vẫn luôn im lặng, lúc này lên tiếng: “Leo, kệ đi, chúng ta nên trở về”, nó né tránh gã.

Leo từ dưới đất đứng lên, ánh mắt lạnh lẽo chĩa thẳng vào năm thiếu niên đang cố giữ khoảng cách với gã. Nói:

- Sao thế? Vào trong thôi chứ, không phải chúng mày muốn biết vật kia là gì sao?

Tuệ Chính động thủ, hướng đến phần gáy. Nhưng gã đã thức thời né sang, tấn công ngược lại. Del và Bol lập tức tiến lên hỗ trợ, khống chế từ phía sau.

Tuol truyền tin nhưng phát hiện không sử dụng được. Cô bé hốt hoảng kéo Thế Trị đang có ý định chạy mất lại bên mình, quát: “Cậu lại định bỏ trốn à?!”

- Tuol định đứng im đây nhìn sao?! Cậu không định đi thông báo hả?! – Thế Trị tức giận đáp.

Tuol sửng sốt. Bỗng nghe tiếng Bol thảm thiết kêu. Quay lại thì thấy cánh tay đầy máu của cậu ta đang bị Leo kéo xuống cánh cửa. Không cần nghĩ ngợi, hai người bỏ luôn ý định gọi cứu viện, hấp tấp chạy đến giữ lấy Bol cùng Tuệ Chính và Del.

Vật vã một hồi, rốt cuộc cả năm vẫn rơi vào không gian đó.

Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, họ còn kịp nhìn thấy hai bóng dáng mơ hồ cùng điệu cười điên loạn của Leo:

- Phát minh! Thành công! Thí nghiệm! Lũ đần! Khặc khặc…

This is an ad

Phát hiện chặn quảng cáo!

Chúng tôi phát hiện bạn đang sử dụng chương trình chặn quảng cáo. Doanh thu chủ yếu của chúng tôi đến từ nguồn quảng cáo này, vui lòng tắt chương trình chặn quảng cáo để tiếp tục sử dụng trang web.

Cám ơn bạn đã hỗ trợ chúng tôi duy trì và phát triển trang web này.

Tôi Đã Tắt Chặn Quảng Cáo